Sắc mặt Tưởng Y San liền trắng bệch. Chuyện này không phải là do cô ta làm sao?
“Vậy sẽ thế nào?”
“Đương nhiên là chịu trách nhiệm hình sự rồi. Tưởng tiểu thư, cô mau tránh được thì tránh đi, tôi có lòng tốt nhắc cô đấy! Lần sau đừng quên mời tôi ăn cơm nhé.”
“Được rồi, cảm ơn.” Tưởng Y San nói xong liền cúp máy. Cô ta hoảng loạn, trong đầu đều là ngồi tù ngồi tù. Cô ta tuyệt đối không thể ngồi tù. Đúng, chuyện này đẩy cho Kỷ An Tâm là xong.
Cô ta liền gọi điện cho Kiều Trì, nói cô ta muốn quay về lại vị trí cũ. Kiều Trì còn chưa đồng ý thì Tưởng Y San đã kiên quyết nói: “Tôi về ngay, bên này giao lại cho Kỷ An Tâm phụ trách.
Đây vốn dĩ là công ty do cô ta phụ trách mà.”
Nói xong cô ta sợ hãi mà nắm chặt tay. Cô ta quả thực vì lôi kéo khách hàng mà gọi nữ tiếp viên. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế này, khiến người ta tố cáo?
Lúc này đầu óc cô ta hoảng loạn, không bận tâm tới gì nữa liền muốn bỏ chạy. Mấy việc dọn dẹp gì đó cứ ném lại cho Kỷ An Tâm xử lý hết đi.
Công ty có cổ phần của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó. Tưởng Y San muốn bỏ chạy ra nước ngoài ngay. Cô ta đặt vé máy bay sớm nhát, vội vàng về nhà lấy hộ chiếu đi ra sân bay. Cô ta thuận lợi lên được máy bay.
Tưởng Y San rời nước, cả công ty không ai biết. Sáng hôm sau, Kỷ An Tâm vừa vào công ty, tổ trưởng tổ do Tưởng Y San phục trách liền chạy tới gõ cửa phòng cô.
“Kỷ tổng, xin hỏi cô có nhìn thấy Tưởng tổng không? Chúng tôi từ tối qua đến giờ không liên lạc được với cô ấy.”
Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn cấp dưới của Tưởng Y San. Vì được Tưởng Y San dạy dỗ thường ngày nên không tôn trọng phó tổng là cô máy. Lúc này sắc mặt của Kỷ An Tâm khó coi.
“Cô ta là cấp trên của mấy người, mấy người không phải càng biết rõ cô ta đi đâu hơn sao?” cô hỏi ngược.
Tổ trưởng này không khỏi cười nịnh nọt: “Cô ấy là giám đốc, hành tung của cô ấy chúng tôi cũng không nắm bắt được. Kỷ tổng, cô liên lạc với cô ấy giúp chúng tôi đi.”
Kỷ An Tâm mắt kiên nhẫn nói: “Được, mấy người về làm việc trước đi. Tôi sẽ tìm cô ta.”
Nói xong cô lấy điện thoại của mình gọi vào số của Tưởng Y San, hiển thị là ngoài vùng phủ sóng. Kỷ An Tâm lại dùng cách khác liên lạc với cô ta, nhưng Tưởng Y San nửa ngày cũng không trả lời.
Kỷ An Tâm không khỏi chau mày, lại còn hơi lo Tưởng Y San có chuyện. Cô nghĩ một lát, gọi cho Kiều Trì.
“Sao, Y San không ở trong công ty các cô sao? Hôm qua cô ta đột nhiên gọi điện nói với tôi, muốn về lại tổng bộ. Tôi bảo cô “
ấy từ từ đã quay lại. Các cô có phải có mâu thuẫn gì không?”
“Không, chúng tôi hợp tác rất tốt, chỉ là giờ không tìm được cô ta.” Kỷ An Tâm dù không thích Tưởng Y San nhưng không đến mức ép cô ta.
“Vậy cô bảo người tới nhà cô ta tìm thử, có khi nào cô ta đi xã giao uống say còn chưa tỉnh không?”
“Được, tôi đi tìm thử.” Kỷ An Tâm nói một câu rồi cúp máy.
Nghĩ gần đây Tưởng Y San vì để thành tính vượt qua cô nên quả thực bán mạng làm việc, chỉ là cách làm việc của cô ta không được cô chấp nhận mà thôi.
Nhưng một người tự phụ quá mức như Tưởng Y San này, có nói gì thì cô ta cũng xem như gió thoảng qua tai thôi.
Kỷ An Tâm đang nghĩ làm sao liên lạc được với Tưởng Y San thì đột nhiên điện thoại nội bộ của cô vang lên. Kỷ An Tâm bắt máy: “Alo.”
“Kỷ tổng, không hay rồi, bên cảnh sát tới. Họ lên lầu tìm cô rồi.”
Lễ tân có vẻ gấp gáp mà nói.
Kỷ An Tâm liền đứng bật dậy “Cái gì? Họ có nói có chuyện gì không?”
“Không, chỉ nói họ cũng là làm theo lệnh. Chúng tôi không ngăn lại được!”
“Được tôi biết rồi.” Trong mắt Kỷ An Tâm xẹt qua tia bắt an. Cô cúp máy, hít sâu một hơi.
Sau đó nhìn thấy hai người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc chung, đang hỏi về phòng làm việc của cô. Nhân viên đó kinh ngạc mà chỉ một cái.
Kỷ An Tâm cũng tiến lên tiếp đón: “Hai vị cảnh sát, có chuyện gì sao?”
“Cô là Kỷ An Tâm?”
“Đúng.” Kỷ An Tâm gật đầu.