Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1225




Chương 1225:

Mặt của anh không thể để nhân viên nhìn thấy được, nếu không đến khi đó mọi người rối loạn, công ty của của cô làm ăn thế nào được nữa?

Thế nhưng người đàn ông này không hề bận tâm đến danh tính của mình.

Hoác Kỳ Ngang híp mắt cười, anh đeo khẩu trang lên, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu cùng với hàng lông mày thẳng tắp, cười lên có một cảm giác quyền rũ lạ thường Kỷ An Tâm nghĩ tới vừa rồi còn cho anh một cú đắm, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, lần trước thấy anh, anh vẫn nằm im không cử động được, mới chỉ qua một khoảng thời gian, cú đấm này có gây tổn thương gì cho anh không đây?

Thấy anh đã đến, vậy chắc chắn sẽ không rời đi ngay lập tức, cô không còn cách nào khác đành phải nói: “Cúi mặt xuống đừng để người ta nhận ra anh.” Kỷ An Tâm nói với anh.

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nghe lời cúi đầu xuống, lấy vành mũ che mặt, bộ dáng quả thực rất đáng chú ý.

“Kỷ tổng, đây là ai?” Một nhân viên tò mò hỏi.

“Người tới tặng hoa.” Kỷ An Tâm thản nhiên trả lời.

*“ÒI” Các nữ nhân viên không khỏi nhìn chằm chằm bọn họ, thầm nghĩ, anh chàng tới tặng hoa này dáng người thật là đẹp!

Xem ra là một anh chàng đẹp trai!



Kỷ An Tâm đưa anh vào văn phòng, cô lập tức đóng chặt cửa, khóa bên trong, đồng thời kéo che rèm lại.

Bộ dạng giống như gặp phải kẻ thù.

Sau khi cô làm xong công việc phòng vệ, cô mới đút tay vào quần, tức giận nói: “Anh tới đây làm gì?”


n Hoắc Kỳ Ngang cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuần tú vẫn còn tái nhợt sau ca mỏ, trắng nõn hơn một chút, cảm giác có chút ôn nhuận như ngọc.

Kỷ An Tâm nhìn khuôn mặt của anh, nhịp tim của cuối cùng cũng trở nên rồi loạn, cô xoay đầu: “Mau quay về đi! Em không hoan nghênh anh ở đây.”

“A…” Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhíu mày, nhẹ ôm lây bụng.

Kỷ An Tâm vốn còn đang lạnh lùng trong một giây đã biến thành lo lắng, cô lập tức chạy tới đỡ lấy: “Anh sao vậy? Anh không thoải mái sao?”

Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngả toàn bộ cơ thể vào vòng tay cô, gần như nửa người đều dựa lên người cô.

Kỷ An Tâm dùng hết sức để chống đỡ, cô ôm lấy anh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.


“Anh bị thương nặng như vậy, sao lại chạy lung tung!”

Sau năm năm Hoắc Kỳ Ngang mới lại được tiếp xúc gần gũi với cô, cằm anh nhẹ nhàng áp vào vai cô: “Vì em, dù có đau thế nào anh cũng sẽ đến.”

Kỷ An Tâm tức giận đến mức không nói được lời nào, cô lập tức nhận ra mình đã bị anh ôm chặt. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra:”Được rồi, em sẽ đưa anh trở lại bệnh viện.”

Hoắc Kỳ Ngang giang hai cánh tay ôm cô lấy thật chặt, Kỷ An Tâm bị anh làm cho có chút khó thở, nhưng hai tay của cô làm thế nào cũng không thể đầy anh ra được.

“Hoắc Kỳ Ngang, đủ rồi đó.” Kỷ An Tâm thấp giọng cảnh cáo.

Người đàn ông này viện lí do mình thương tích mà đến đây vờ đáng thương với cô sao?


Cô thực sự không đồng tình chút nào.

“Chưa đủ.” Hoắc Kỳ Ngang ôm cô, nhàn nhạt đáp: “Cả tháng nay em không đến thăm anh một chút.”

“Tại sao tôi phải tới thăm anh? Bây giờ chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, cũng chỉ xem như người xa lạ mà thôi.” Kỷ An Tâm tức giận đáp.


“Người xa lạ? Nhưng anh là người hiểu rõ em nhất, và em cũng là người hiểu anh rõ nhất.” Hoắc Kỳ Ngang không đồng ý với việc cô xem anh như người lạ.

Cô bị anh ôm chặt như vậy, mặt bất giác mà đỏ lên, thân thể đã lâu không va chạm cũng khiến cho tâm trí và cơ thể cô truyền tới một luồng điện tê dại.

Trong phòng làm việc, thân thể Kỷ An Tâm bị người đàn ông ôm thật chặt, sức mạnh như muốn hòa cô vào một thể với anh.

“Hoắc Kỳ Ngang, buông tôi ra.” Kỷ An Tâm chỉ có thể đè thấp âm thanh cảnh cáo anh.

Chỉ sơ nói quá lớn tiếng, Hướng Nguyệt sẽ vì lo lắng mà xông vào.

Vậy mà, người đàn ông chỉ rung cổ họng, cười một tiếng: “Không buông, đã rất lâu anh không ôm em thế này.”

Lòng Kỷ An Tâm rối loạn, hô hấp cũng dồn dập, trên thế giới này, có thể vì một cái ôm mà làm lòng cô rối loạn, cũng chỉ có anh.

Nếu là người khác, cho dù ôm chặt hơn nữa, cũng không thể làm cô toàn thân tê dại vô lực, mà sức mạnh và hơi thở của người đàn ông này, cũng làm cho đầu óc cô thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.