Chắc sẽ không làm sao đâu nhỉ? Kỷ An Tâm nghĩ vậy, cầm điện thoại đi đến cạnh cửa sổ, do dự một chút rồi gọi cho Hoắc Viện.
“Alo, An Tâm, là em sao?” Rõ ràng người ở đầu dây bên kia rất vui vẻ khi nhận được cuộc điện thoại này.
“Chị Viện, chị có bận không? Em muốn hỏi chị về…” Cô đã không gọi thẳng tên Hoắc Kỳ Ngang từ rất lâu, cho nên giờ cũng không nói ra.
Nhưng Hoắc Viện cũng hiểu ý, cô cười rộ lên: “Em nói Kỳ Ngang sao? Giờ em ấy khá hơn một chút rồi nhưng vẫn phải nằm viện kiểm tra thêm.”
Kỷ An Tâm nghe xong cả người thả lỏng, giọng Hoắc Viện lạc quan như vậy chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
“Vậy sao, em chỉ hỏi chút thôi.” Kỷ An Tâm định tắt điện thoại.
“Hoắc Kỷ Ngang đang ngồi ngay cạnh chị, em có muốn nói chuyện với nó không?” Hoắc Viện vội vàng hỏi.
Kỷ An Tâm giật mình, chị ấy đang thăm bệnh…
“À, thôi không cần đâu, em…” Bây giờ Kỷ An Tâm chỉ muốn tắt điện thoại.
Đầu giây bên kia im lặng một lúc rồi truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh cứ nghĩ em sẽ không quan tâm đến anh.”
Vậy người đàn ông này nghe được lời từ chối của cô rồi sao?
Kỷ An Tâm vốn dĩ không muốn đối mặt với anh nhưng giò anh đang nói chuyện với mình, đành phải trả lời: “Tôi cũng chỉ quan tâm anh giống như một người qua đường hóng chuyện thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Hình như người bên kia cười một cái: “Là anh suy nghĩ nhiều, nghĩ là em không dám đối mặt với cảm xúc của mình, nghĩ là em lo lắng cho anh nhưng không dám biểu lộ.”
“Anh…” Kỷ An Tâm ghét nhất việc có người vạch trần tâm tư của mình, như vậy rất thiếu tôn trọng, cũng làm cô lúng túng.
Nhưng muốn cô thừa nhận điều này thì không bao giờ.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt.” Kỷ An Tâm lãnh đạm nói.
“Đừng lo lắng, anh không có việc gì, còn muốn theo đuổi em thêm lần nữa. Vậy nên anh sẽ phối hợp chữa trị thật tốt, sẽ không buông tay đâu.” Người đàn ông kia cuối cùng cũng thấp giọng lên tiếng.
Kỷ An Tâm nghe xong liền biết mình không cần lo lắng, nói thẳng: “Tôi cúp máy đây.”
“Đừng tắt!” Người kia lập tức ngăn lại.
Kỷ An Tâm đang định dứt khoát tắt máy, lại nghe anh ngăn lại, hơi chần chờ.
“Anh còn việc gì sao?” Kỷ An Tâm nhíu mày hỏi.
“Không có gì quan trọng, chỉ muốn…”
“Vậy thì không cần nói nói nữa.” Kỷ An Tâm không cho anh cơ hội nào, cúp máy.
Cô nghĩ, quả nhiên người đàn ông kia nhất định sẽ rất buồn.
Nhưng cô vì anh làm đến mức độ này đã là đủ rộng lượng.
Kỷ An Tâm bây giờ mới có thể thả lỏng đi ngủ, đến bảy giờ mới bị gọi dậy.
Mới ngủ được một giấc nên tinh thần cô rất thoải mái, mẹ còn làm món rau cô thích nhát, khẩu vị liền tốt hơn.
“Ba mẹ, đúng lúc con rất bận, ba mẹ đến thật tốt!” Kỷ An Tâm thoả mãn uống canh mẹ đun trong hai giờ.
“Nếu không phải nhìn con làm việc quá mệt mỏi thì chúng ta cũng đã không đến đây bằng mọi giá.” Thạch Anh Hà vừa lấy rau cho con gái vừa nói.
“Cảm ơn ba mẹ.” Ánh mắt Kỷ An Tâm toát ra vẻ biết ơn từ sâu trong đáy lòng, năm ấy sinh con ở nước ngoài cô cứ nghĩ ba mẹ sẽ đánh chết cô.
Không nghĩ hai người họ tiếng không thông đường không thạo ra nước ngoài, nếu cô không bảo người đi đón chắc bọn họ lạc luôn mắt.
Nhưng lúc lần đầu gặp cô không phải đánh mắng mà là giúp cô giải quyết hết cái này đến cái kia, còn chăm sóc cháu ngoại vừa ra đời rất tốt.
Vì vậy cô không quan tâm nữa, người hiểu rõ cô nhất chính là ba mẹ.
“Công việc thế nào?” Ba Kỷ hỏi.
“Cũng tốt, gần đây có rất nhiều đơn đặt hàng nên con mới bận một thời gian.”