Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1210




“Em tự hận mình, không hận cô ấy, cô ấy làm cái gì em đều không hận cả.” Hoắc Kỳ Ngang nắm tay siết chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ tự trách.

Hoác Viện vỗ vai anh một cái, an ủi nói: “An Tâm cũng tốt, em cũng tốt, chị chỉ muốn các em đều bình an, không muốn lại gây ra chuyện gì nữa, đừng tìm ba gây ầm ï, có việc gì bình tâm rồi nói chuyện.”

Nói xong cô chú ý tới trên mu bàn tay của anh có vét xanh tím, cô cầm lấy mu bàn tay của anh tra liếc mắt nhìn: “Làm sao vậy? Em vẫn cùng người ta đánh nhau sao?”

“Không sao đâu.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.

“Làm sao không có việc gì, đều bầm tím rồi, cái tay này của em còn phải cầm bút ký tên, em giờ là phó tổng thống rồi đấy, em biết có bao nhiêu tôn quý không?” Hoắc Viện có chút tức giận anh như vậy, ít nhất phải yêu quý thân thể của chính mình chứ.

Hoắc Viện cầm rượu thuốc qua đưa cho anh lau một cái.

Thay anh xử lí chỗ đó một chút, sau đó cô đứng lên nói: “Chị đi xem Tiểu Huy, sáng sớm ngày mai chị rảnh, chị đưa Tiểu Huy đi học!”

Hoắc Kỳ Ngang gật đầu.

Hoắc Viện chuẩn bị xuống lầu, thì thấy mặt tường bằng phẳng màu trắng bên cạnh bị đập lõm một cái, cô không khỏi thở dài một hơi.



Đêm nay, bầu không khí Hoắc gia ngột ngạt, Hoắc Kỳ Ngang ăn xong bữa cơm liền trở về phòng, Hoắc Minh liền cùng Tiểu Huy đi xem ti vi, với ông ta mà nói, cùng cháu ngoại sống chung một chỗ có thể giúp ông ta chữa trị chứng dồn nén.

Một đêm này, Kỷ An Tâm nằm ở trên giường, lại thật lâu không thể chợp mắt được, mà con gái đã ôm món đồ chơi yêu thích ngủ say sưa rồi.


Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng lúc cô trở về nước, trong lòng chuẩn bị xong tất cả tâm lý rồi, thề sẽ không lại bị người đàn ông này ảnh hưởng, nhưng bây giờ vì sao cô vẫn bị ảnh hưởng lớn như vậy?

Giống như hôm nay, anh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, giống như thời điểm này năm năm trước, lúc cô không chú ý, anh đã tới, thời điểm đó anh vẫn là một đứa trẻ to xác.

Mà bây giờ, anh chín chắn chững chạc, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, không thể không nói so với năm năm trước là người thanh niên to xác kia, bây giờ càng làm động lòng phụ nữ hơn.

Kỷ An Tâm lắc đầu, không muốn nghĩ đến anh nữa, ôm con gái cô mới có thể miễn cưỡng ngủ.

Sáng sớm.

Kỷ An Tâm chăm sóc con gái chu đáo, đưa cô bé tới trường học, lúc Kỷ An Tâm đưa con gái vào phòng học, cô xoay người chuẩn bị rời đi.


“An Tâm.” Đột nhiên một giọng nữ quen thuộc gọi cô.

Kỷ An Tâm xoay người, Hoắc Viện đi về phía cô.

Kỷ An Tâm hận những người khác của Hoắc gia, thế nhưng đối với Hoắc Viện, cô ấy giống như là chị gái ấm áp, không có hận mà ngược lại có cảm kích.

Bởi vì trước đây cô ấy đối với cô rất tốt, cũng thường tặng quà cho cô, xem cô như thành em dâu mà đối xử.


Ánh mắt Hoắc Viện không khỏi từ trên mặt của cô thu hồi lại, nhìn về phía cô bé thả cặp sách ở trong lớp kia, Kỷ Hiểu Hiểu thấy mẹ còn đứng ngoài cửa, cô bé không khỏi lại làm nũng chạy tới, thò cái đầu nhỏ ra, giọng non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn chưa đi ạ?”

Ánh mắt Hoắc Viện nhìn về phía đứa bé kia, dáng vẻ đứa bé cười rộ lên, khiến nội tâm của cô chợt khẽ động một cái, là bác SĨ, cô có một sự nhạy cảm nghề nghiệp!

Cô cảm giác đường nét khuôn mặt đứa bé này như thế nào mà có chút giống với em trai? Cô lớn hơn bảy tuổi so với em trai, cho nên khi hình dáng em trai còn bé, cô mơ hồ đều nhớ.

Cho nên, thấy cô bé này, trong lòng của cô mới có thể xúc động mãnh liệt như vậy, cô nhìn về phía Kỷ An Tâm.


Kỷ An Tâm cũng thấy ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm con gái mình, tim cô lập tức hoảng sợ thêm vài phần, nhìn con gái nói: “Hiểu Hiểu, nhanh lên đi vào, bằng không cô giáo mắng đấy, mẹ liền đi giờ.”

“Mẹ tạm biệt.” Đứa bé kia nghe lời chạy vào.

Hoắc Viện vốn chỉ là trong giai đoạn hoài nghi, nhưng đột nhiên phát hiện giọng nói Kỷ An Tâm trông rõ ràng có vẻ bối rối, hơn nữa, cô cố ý đưa con gái vào lớp, cùng là mẹ của đứa bé, cô có thể hiểu ra tất cả.

Cô đột nhiên quay đầu, nhìn cô bé hoạt bát kia đi vào phòng học, lòng của cô đột nhiên nhói đau vài cái, lẽ nào đứa bé này là của em trai sao?

Kỷ An Tâm nói tình một đêm mới có con, hình như là không phải, con bé không phải là người như thế, mà đứa bé này cũng khoảng chừng bốn tuổi, e rằng con bé tính tháng có con, cố ý đụng tay vô một chút trên thẻ căn cước, để làm người khác không thể hoài nghi.

“Chị Viện, đã lâu không gặp.” Kỷ An Tâm khó nén hoảng loạn, Hoắc Viện là bác sĩ, bàn về mắt nhìn, so với người bên ngoài chị ấy sẽ nhạy hơn.