Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1206




“Haizz! Đây đều là chuyện nhiều năm rồi, hơn năm năm, chắc Kỳ Ngang đối với cô ta cũng không có tình cảm gì rồi.” Hoắc Minh hừ lạnh một câu, không cảm thấy sự tồn tại của Kỷ An Tâm có ảnh hưởng gì rồi.

Bất quá, mắt ông ta hơi híp lại, nhưng cũng không dám sơ suất, thân phận con trai bây giờ, có thể cùng Kỷ An Tâm với đứa bé kia ở chung một chỗ một lần nữa hay không? Con trai không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, bây giò cũng không có thiếu người đối đầu với anh trên chính trị, những người đó đều đang chuẩn bị lấy tìm điểm yếu của con trai, nếu anh vì Kỷ An Tâm mà thân phận bị ảnh hưởng, vậy tiền đồ của anh sẽ rất khó khăn.

Hoặc Minh lập tức gọi cấp dưới đắc lực của ông ta, ra lệnh cho người đó: “Cậu theo dõi Kỳ Ngang thật tốt cho tôi, nếu như nó cùng người phụ nữ nào gặp mặt, lập tức chụp hình cho tôi.”

Đồng thời, ông ta lại phân phó một cấp dưới khác lập tức đi thăm dò tình hình bây giờ của Kỷ An Tâm, ông không cho phép sự nghiệp của con trai mình lại bị hủy hoại bởi một người phụ nữ.

Hơn nữa ông ta đã có đối tượng tốt cho anh rồi, không phải là Trịnh Vũ trước kia, mà là một cô gái có gia thế quân đội, con trai nếu có thể cưới được cô ta, vậy sự nghiệp của anh liền thật sự ổn định rồi.

Hiện tại, Hoắc Minh cũng là lo nghĩ khắp nơi dùm cho con trai, ông ta một mình liền dùng thủ đoạn để đạt được niềm vui.

Hoắc Kỳ Ngang ở trong vườn hoa toà nhà tổng thống, anh có một số tư liệu cần phải đi tìm Hiên Viên Thần bàn bạc.

Hoắc Kỳ Ngang vừa mới đi qua một rừng cây, đột nhiên trước mặt bị một đứa nhỏ đụng phải, đúng trúng trên đùi của anh, cậu nhóc kia kêu lên một tiếng, ôm cái trán đang đau ngẳng đầu.

Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, ấm áp nói: “Tiểu Lăng Tỉ, có đụng cháu bị thương không?”

“Chú Hoắc, là chú ạ!” Đứa bé kia lập tức cười hì hì đứng lên, lắc đầu: “Không có sao ạ, cháu không sợ đau.”



Hoắc Kỳ Ngang thực sự rất hâm mộ, đây là con trai Hiên Viên Thân, trong tướng mạo nho nhỏ kia được thừa hưởng từ ba, ngay cả ánh mắt có phần kiên định kia cũng giống nhau.

Xem ra tương lai đất nước này còn cần dựa vào đứa nhóc này.


Hoắc Kỳ Ngang đưa tay xoa lấy đầu của đứa nhỏ, lúc này, có giọng nữ thanh trong gọi to: “Con trai à, con đang ở đâu?”

“Mẹ, con ở chỗ này.” Đứa nhỏ kia lập tức trả lời.

Trong chốc lát, thì thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, khí chất cao quý ưu nhã bước qua đây, lúc nhắc tay thì toát ra khí chát nhất quốc chỉ mẫu.

Là Tô Thắm, Hoắc Kỳ Ngang lập tức mỉm cười chào hỏi: “Phu nhân.

Tô Thắm cũng vui vẻ mỉm cười: “Kỳ Ngang, cậu ở nơi này à!”

“Đúng vậy, tôi đi gặp ngài tổng thống.”

Tô Thắm mỉm cười nói: “Anh ấy hẳn đang ở thư phòng, cậu đi đi!”


“Được!” Hoắc Kỳ Ngang hướng tiểu tử kia khoát tay áo: “Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại, chú Hoắc.” Đứa nhỏ kia cũng cực kỳ có lễ phép.

Tô Thắm ngồi xổm xuống, nhìn con trách móc: “Không cho phép con chạy loạn, mẹ đều đuồi không kịp.”

Tiểu tử kia nắm tay cô: “Dạ, con nắm tay mẹ đi nhé.”


“Được!” Tô Thắm vui vẻ nắm tay đứa nhỏ tản bộ.

Hoắc Kỳ Ngang gặp xong Hiên Viên Thần liền trở về, anh nhìn thoáng qua thời gian, 3 giờ 4.

0 Đột nhiên trong đầu anh có một ý nghĩ đi tìm Kỷ An Tâm, từ công ty cô cùng nhau xuất phát, đi tới trường học.

Hiện tại, chỉ cần là chuyện của Kỷ An Tâm, anh nghĩ tới đã muốn lập tức làm ngay, một chút cũng không muốn do dự.

Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh xe của anh, vệ sĩ cũng lập tức đi theo, xe Hoắc Kỳ Ngang lái ra khỏi toà nhà tổng thống, chạy về phía các tòa nhà cao tầng mọc san sát trong trung tâm đường phố.


Lúc xe của anh đi ra, ở chỗ đầu đường, có một chiếc xe màu đen lập tức đuôi theo.

Chiếc xe này theo dõi vô cùng tuyệt vời, ngay cả vệ sĩ cũng không có phát hiện nó theo trên đường đi.

Xe Hoắc Kỳ Ngang liền đậu ở bên cạnh xe Kỷ An Tâm, anh chờ cô ở chỗ này. Ánh mắt anh nhìn tòa nhà lớn này, anh dường như có thể ước đoán đến hướng phòng làm việc của cô, anh cứ như vậy nhìn xuyên qua cửa số xe, ngẳng đầu đưa mắt nhìn.

Trong phòng làm việc, Kỷ An Tâm cũng sắp đi, cô giao cho Hướng Nguyệt một tài liệu đem đi chuyển phát, rồi cô cầm lấy chìa khóa xe, xách túi liền đi ra ngoài.

“Kỷ tổng, lái xe cẩn thận ạ!” Hướng Nguyệt vẫy tay với cô.

“Ù!” Kỷ An Tâm gật đầu, trong lòng âm áp.