Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1160




Mà ngay lúc này, Kỷ Hiểu Hiểu không có được câu trả lời, lại nghiêm túc hỏi: “Mẹ, ba con đi đâu! Tại sao ba không tới thăm con?”

Trái tim Hoắc Kỳ Ngang vì những lời này mà cuộn lại, anh đã điều tra Kỷ An Tâm, cô chưa lập gia đình, ba đứa trẻ là ai, anh không thể kiểm chứng.

Không lẽ người đàn ông này chưa từng xuất hiện bên cạnh hai mẹ con sao?

“Cậu ơi, cậu đang nhìn dì xinh đẹp bên kia à?” Cháu anh tò mò hỏi.

Hoắc Kỳ Ngang cười cười, dắt theo cháu đi theo Kỷ an Tâm, Kỷ An Tâm biết anh ở phía sau, khi con gái cô quay đầu nhìn, nhịp tim cũng căng thẳng theo, cô tận lực hấp dẫn sự chú ý của con trở lại: “Hiểu Hiểu, đợi một lúc nữa mẹ mua quà cho con được không?”

“Được ạ! Con muốn búp bê vải!” Kỷ Hiểu Hiểu vui vẻ vỗ tay, cô bé cúi đầu, nói nhỏ vào tai mẹ: “Mẹ ơi, sau lưng có một chú đẹp trai lắm!”

Cổ họng Kỷ An Tâm nghẹn lại, sau lưng cô còn không phải Hoáắc Kỳ Ngang sao? Sao con gái lại chú ý tới anh?

Cô bé nói chuyện với mẹ, lại cười cười tròn mắt nhìn Hoắc Kỳ Ngang, lộ ra hàm răng sún, vô cùng dễ thương.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn nụ cười của cô bé giống hệt Kỷ An Tâm, anh cũng dịu dàng cười, nội tâm lại phức tạp cuộn trào.

Hoắc Kỳ Ngang nói với cháu: “Lên xe trước chờ cậu.”



Thằng nhóc cũng biết có lẽ chú thích dì xinh đẹp, nó liền ngoan ngoãn chạy về phía vệ sĩ, vệ sĩ mở cửa cho nó, nó liền bò vào.

Kỷ An Tâm cũng vội vàng đi về xe, mở cửa, đẩy con vào ghế cạnh lái, đóng cửa lại.


Nghiêng đầu nhìn Hoắc Kỳ Ngang đi tới, cô phòng bị nhìn anh chằm chằm: “Phó tổng thống có việc gì không?”

Hoắc Kỳ Ngang nghe được câu hỏi của đứa trẻ, anh vô tình thấy lòng mình đau nhói, anh híp mắt nhìn gương mặt lãnh đạm của Kỷ An Tâm, mở miệng nói: “Nói cho anh biết ba đứa trẻ là ai, anh sẽ đi tìm anh ta nói chuyện, để anh ta trở về bên cạnh em.”

Nói ra những lời này, lòng anh đau nhói, bởi đã có một người đàn ông từng bầu bạn bên cô, cô còn nguyện ý vì anh ta mà sinh hạ đứa bé.

Không lẽ năm năm cảm tình giữa cô và anh, lại không bằng cả một tên đàn ông chỉ quen hai tháng.

Kỷ An Tâm vừa nghe liền hiểu, cô khoanh tay, nhướng mi cười lạnh: “Phó tổng thống có vẻ rảnh quá nhỉ? Còn quản cả chuyện riêng của tôi.”

“Nói anh nghe, anh ta là ai.” Hoắc Kỳ Ngang cố chấp muốn biết người đàn ông kia là ai.

Kỷ An Tâm thay đổi ngày sinh của con gái, chính là muốn anh hiểu nhầm như vậy, bây giờ tốt lắm, anh tin rồi.


“Bất kể người đó là ai, cũng không liên quan đến anh, phó tổng thống cứ về làm việc của anh đi!” Kỷ An Tâm nói xong liền kéo cửa xe, Hoắc Kỳ Ngang nắm lấy tay cô, bị cô gạt ra, tay anh lập tức đè lại cửa xe, ép cô lại, gần như cố chấp hỏi: “Anh muốn biết người đó là ai.”

Kỷ An Tâm nhìn anh hỏi, ánh mắt đầy vẻ thống khỏ, cô chỉ cảm thấy thoải mái, anh ta nên đau khổ như vậy mới phải.

Nhưng thống khổ này của anh ta sao bằng sự đau khổ năm đó của cô khi anh rời đi? Không, cô đã trải qua hết thảy, anh ta không thể nào thấu hiễu được.

“Đừng tưởng chỉ mình anh được có phụ nữ theo đuổi, tôi cũng có người theo đuổi, bây giờ tôi có muốn ở cùng ai, anh cũng không có tư cách hỏi.” Kỷ An Tâm nói xong, đẩy bàn tay anh, mở cửa xe ngồi vào.


Hoặc Kỳ Ngang nhìn xe cô đi xa, bóng người cao ráo lại vì đau đón thất tình mà gập xuống.

Vệ sĩ vội đi tới: “Tiên sinh, ngài không sao chứ!”

Hoắc Kỳ Ngang khoát tay: “Không sao, về thôi!”

Hoắc trạch ở cách đó không xa, cửa xe mở ra, đứa cháu nhỏ Tiểu Huy vui vẻ chạy vào phòng khách.

“Ông ngoại, ông ngoại.”


Hoắc Minh đi từ trong thư phòng ra: “Tiểu Huy, có chuyện gì mà vui vẻ thế.”

“Ông ngoại, cháu nói cho ông nghe một tin tốt, cháu sắp có mợ rồi!” Thằng nhóc đợi không kịp nói liền nói với ông ngoại, vừa rồi nó ở trong xe nhìn, cậu đã dắt tay dì xinh đẹp.

Sắc mặt Hoắc Minh hơi đổi, nhìn Hoắc Kỳ Ngang đang bước vào nhà, mà sắc mặt Hoắc Kỳ Ngang cũng căng thẳng, không nghĩ tới thằng cháu mình lại vì hưng phấn mà bại lộ.

“Tiểu Huy, đừng nói bậy.” Giọng anh trầm thấp nạt.

“Cháu thấy rồi, cậu kéo tay dì xinh đẹp đó.” Thằng cháu báo cáo đúng sự thật.

Hoáắc Kỳ Ngang nhìn ánh mắt ba mình, nói với cháu: “Ra vườn hoa chơi đi.”