Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1087




“Hãy tin ở mình, em làm được.” Ôn Lương Diệu an ủi: “Cũng không cần yêu cầu bản thân quá cao, em là người mới, còn À TT Ai TÔM, GIỂNG, cân quá trình đề từng bước tiên bộ.

“Anh Lương Diệu, anh có thể tập thoại cùng em không?” Hình Nhát Nặc nói ra một lời thỉnh cầu.

“Được, bây giờ anh sang.” Ôn Lương Diệu không nói hai lời đã đồng ý.

Hình Nhất Nặc mím môi cười, ngọt ngào cong khóe miệng, rất nhanh, chuông phòng đã vang lên.

Hình Nhất Nặc lập tức ra mở cửa, ngoài cửa, Ôn Lương Diệu vừa tắm xong, trên người còn mặc áo T shirt và quần dài, sạch sẽ khoan khoái, tóc mái dính trên vằng trán trắng nõn của anh, có cảm giác giống một đứa trẻ.

“Anh vào đi!” Hình Nhất Nặc lui về sau một bước cho anh vào.

Ôn Lương Diệu ngồi xuống sofa ở trước giường cô, nói: “Ngày mai phải dậy sớm, em đừng thức muôn quá.”

“Nhưng em không ngủ được, em cũng không có cách nào.”

Hình Nhất Nặc ngồi im trên giường.



“Vậy anh tập thoại với em, 11 rưỡi đi ngủ.”

“Dạ, được.”

Hai người bắt đầu tập thoại, Hình Nhất Nặc và anh lời quan lời lại, vô cùng ung dung, hơn nữa cũng rất nắm bắt được kịch bản.


Thời gian cứ thế trôi đến 11 rưỡi, Ôn Lương Diệu nắm kịch bản trong tay, nói với cô: “Mười một giờ rồi, lên giường ngủ thôi.”

Hình Nhất Nặc vẫn mở to đôi mắt thanh tỉnh, ngoẹo đầu nói: “Có cách gì cho em lập tức buồn ngủ không?”

Ôn Lương Diệu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, không khỏi nghĩ đến, bây giờ cô còn tỉnh là do còn lo nghĩ đến công việc ngày mai, nếu cô không nghĩ đến những thứ này nữa, không chừng lại có hiệu quả.

“Có một cách, em có muốn thử không?” Ôn Lương Diệu cười hỏi.

Hình Nhất Nặc vui mừng hỏi: *Cách gì?”


“Cách làm em không nghĩ nữa!”

“Em không có cách nào để không nghĩ nữa? Anh có cách gì?”

Hình Nhất Nặc vẫn chưa rõ.

Mà lúc này, người đàn ông đối diện cô đôt nhiên tỏa ra một mị lực mê người, ánh sáng trong mắt anh mang sức hấp dẫn trí mạng, lấp lánh như ánh phong tình của phái nam.

Hình Nhất Nặc đột nhiên nghĩ đến, cách mà anh nói, không lẽ là hôn môi?

“Muốn thử xem không?” Ôn Lương Diệu biết cô đã hiểu, ánh mắt lộ ra nụ cười.


Hình Nhất Nặc nuốt nước miếng, đúng là khi hôn anh, đầu óc cô sẽ vô cùng trống rỗng, hơn nữa, đúng là sẽ buồn ngủ.

“Vậy… vậy cũng tốt!” Hình Nhất Nặc thẹn thùng rủ mi.


Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng vừa muốn thử lại thấy xấu hỗ của cô, anh đứng dạy đến gần, Hình Nhất Nặc ngửi được mùi hương phái nam trên người anh, đầu óc cô có chút trống rỗng.

Ôn Lương Diệu mỉm cười cúi xuống, Hình Nhất Nặc lập tức nhắm mắt lại, mím môi đỏ mọng, lại khẩn trương mong chờ được anh hôn.

Ôn Lương Diệu ở trên môi đỏ mọng của cô thượng lạc một chút, nói: “Ngoan, ngủ đi!”

Hình Nhất Nặc lập tức mở to mắt, nhìn người đàn ông vừa cười vừa lùi dần ra cửa, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng không thể không nói, trong đầu cô bây giờ cơn buồn ngủ dâng lên.

“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé!” Giọng Ôn Lương Diệu vang lên ở cửa, sau đó là tiếng anh nhẹ nhàng đóng cửa.

Hình Nhất Nặc nằm ở trên giường, trong đầu đều là giọng nói của Ôn Lương Diệu, còn có nụ hôn ở suối nước nóng lần trước, lại nghĩ tiếp, không biết từ lúc nào cô đã chìm vào giấc ngủ.

Đợi cô mở mắt, là tiếng chuông báo thức của cô đang reo, cầm lên xem, bảy giờ rưỡi, cô vội vã bước xuống giường, một bên cười hì hì một bên đi tắm rửa.

Tám giờ cùng nhau đến nhà hàng dùng cơm, sau bữa ăn, cô quay về nơi quay phim để trang điểm, chờ cảnh đầu tiên bắt đầu.