Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1077




Chương 1077:

Hình Nhất Nặc nhăn mũi đáng yêu.

– “Vậy sao anh lại kèm em học?” Ôn Lương Diệu tò mò hỏi.

“Vì em học dốt, ba mẹ rất lo lắng. Nghe tin anh ở nhà nghỉ ngơi nên lập tức đề nghị anh qua nhà kèm cặp cho em. Sau đó, ba mẹ bạn cũng rất vui mừng cho “mượn” anh, lúc đó em không ưng tí nào.”

“Sao thế?”

“Tại vì em không muốn học cho lắm, với lại em rất thiếu tự tin.

Anh cho em làm mười đề thì em sai bảy đề rồi.” Hình Nhất Nặc giờ nghĩ về điều đó và cảm thấy mình quá tệ đi.

“Vậy em thấy anh thế nào?”

“Em nghĩ rằng anh sẽ mắng em nhưng không, anh giảng rất chăm chú, còn không phiền mà dạy em lại rất nhiều lần. Dù em viết sai suốt anh cũng không giận.” Hình Nhất Nặc thấy anh thật sự là một thiên sứ.

Vì so với cách Hình Nhất Phàm dạy cô! Anh dịu dàng hơn, không giống Hình Nhất Phàm, suốt ngày mắng cô đần.



Ôn Lương Diệu nghe xong, trong lòng anh biết nếu thật sự gặp phải chuyện như vậy, anh thật sự có đủ kiên nhẫn để dạy dỗ cô.

Bởi vì cô rất đáng yêu nên anh không trách được.

*Sau này, có anh kèm cặp, em tiến bộ hơn hẳn dần dần cũng thành quen. Sau đó, thì cứ thay phiên học ở nhà em rồi qua nhà anh, mấy tháng liên tục như vậy. Có khoảng một tháng, ba mẹ muốn đưa anh ba em đi du học, nên qua nhà anh ở một tháng.”


“Thật sao?” Ôn Lương Diệu thật sự rất hi vọng mình nhớ được một tháng đó, hẳn là rất vui vẻ.

“Sau này, anh giấu em, đến trường em dạy học, làm thầy giáo toán của em. Em thực sự rất vui. Sau đó anh trở thành thầy giáo được ngưỡng mộ nhất trường. Ngay cả giáo viên tiếng Anh của em cũng theo đuổi anh. Tặng anh một món quà! “

Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy buồn cười: “Thật sao? Anh sau đó đã làm như thế nào?”

“Đương nhiên là anh từ chối! Bởi vì trong lòng anh chỉ có em.”

Hình Nhất Nặc tự tin nói.

Ôn Lương Diệu lập tức cười phốc một tiếng, lại bị cô làm cho thích thú, tự tin như vậy là do anh trao cho cô, cho dù cô mắt trí nhớ, anh vẫn có thể cho cô tự tin này.


Đúng, anh thích cô, đời này chỉ cần cô thôi.

“Về sau, ba mẹ em cũng đưa em đi du học. Em nghe xong muốn khóc, em không bỏ anh đi được nhưng anh nói với em, anh muốn đến Bắc Cực làm việc, chúng ta không thể không chia xa.”

Ôn Lương Diệu dịu dàng nhìn cô và an ủi: “Anh đã đọc email của em, anh biết rằng dù em ở đâu, trong lòng anh vẫn luôn quan tâm đến em.”

“Sau khi đến đó, anh không còn nhắn tin cho em mỗi ngày nữa, : có khi cả tháng rưỡi không về.” Hình Nhất Nặc phàn nàn.

Chuyện này Ôn Lương Diệu biết, anh đã viết rất nhiều e-mail nhưng ngại không dám gửi cho cô.

Có lẽ là vì lúc đó anh chưa trực tiếp bày tỏ ý muốn và không muốn làm phiền cô, sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học của cô, nên dù có thích cô, anh cũng phải đè nén xuống.


“Không phải là không muốn trở về, mà là không dám về.” Ôn Lương Diệu trầm thấp nói.

Hình Nhất Nặc lập tức trừng mắt nhìn: “Vì sao? Vì sao không dám quay về tìm em?”

“Vì lúc đó có lẽ anh không muốn làm phiền việc học của em.


Anh đã viết rất nhiều email, nhưng anh không gửi cho em. Anh chỉ trả lời vài câu ngắn gọn.”

“Đúng thế! Em gửi thư cho anh, anh chỉ gởi lại có vài câu, anh biết không em thương tâm muốn chết.” Hình Nhất Nặc không dám nghĩ lại khoảng thời gian khó khăn đó, mỗi ngày đều nghĩ về anh. Nhớ đến phát điên.

Ôn Lương Diệu mắt đầy sự day dứt và tự trách anh đột nhiên muốn ôm cô, đưa tay về phía cô gái đối diện anh nói: “Nhất Nặc, anh ôm em được không?”

Hình Nhất Nặc ngay lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, hơi ngượng ngùng đứng dậy, đến bên anh, dựa vào cánh tay anh rồi ngồi xuống.

Ôn Lương Diệu vươn tay ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng áp lên trán cô: “Anh biết tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ phai nhạt, dù anh có mất đi ký ức anh cũng sẽ cố gắng hết sức để yêu em.”

Hình Nhất Nặc thỏa mãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em biết chứ, em có thể cảm nhận được.”

“Từ giờ trở đi, anh không đi xa nữa. Em ở đâu, anh ở đó.”