Nhìn bản thân nghiêm túc và cố chấp đó, anh mím môi cười, xem ra những năm nay anh không lười biếng, để bản thân càng phong phú hon rồi.
Trong ảnh, cũng thấy được Diệp Ngưng luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh, hơn nữa còn rất chiếu cố anh.
Sáng sớm, vẫn giống như thường ngày, ánh mặt trời, làn gió nhẹ, trong không khí còn phảng phất mùi hương của cỏ.
Hình Nhát Nặc từ lúc tỉnh dậy liền cảm thấy có sức sống dồi dào, cô đi đến trước gương, mặc dù hôm qua thức khuya nhưng làn da ở độ tuổi trẻ trung của cô vẫn căng mọng và trắng bóc như trứng gà, trong trắng còn có chút hồng hào.
Cô giữ kiểu tóc xinh đẹp lại thời thượng, vài sợi tóc cuộn bên tai, bao lấy khuôn mặt thanh tú của cô, tỉnh tế lại lộ ra hương vị thiếu nữ, cô chính là người đi trên đường sẽ thu hút 100% người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
“Hình Nhất Nặc, cố lên, hôm nay mày nhất định có thể làm được.” Hình Nhất Nặc nhìn vào gương tự cỗ vũ bản thân mình.
Cô thay một chiếc váy vô cùng thục nữ, đeo thêm một chiếc túi xách nhỏ thời thượng rồi xuống tầng.
Hình Nhất Phàm đã ngồi đợi ở sô pha từ lâu, nhìn thấy em gái đã trang điểm xinh xắn, cậu gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Anh hai, chúng ta mau chóng đi thôi!”
“Ăn sáng rồi đi!” Tưởng Lam đứng trong bếp bận rộn, cậu nhóc tay bưng một cái bát, bên trong đựng mì, nhìn thấy cô chú phải ra ngoài lập tức hỏi: “Cô chú đi đâu vậy?”
“Cô chú đi bệnh viện một chút rồi về chơi với con nha.”
Nói xong Hình Nhất Nặc kéo Hình Nhất Phàm ra ngoài, phía ï sau vang lên tiếng trách cứ của Tưởng Lam: “Đều là thần tiên rồi hay sao mà không cần ăn sáng chứ”
Mới bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, ngồi trong xe Hình Nhất Nặc lại lội ra một chiếc gương nhỏ, sau đó, chắc do hôm qua thức khuya nên trên trán nổi lên một cái mụn nhỏ.
“Chỗ này của em mọc một cái mụn, làm sao đây?” Hình Nhất Nặc lập tức kêu lên.
Hình Nhất Phàm nhìn khuôn mặt trắng bóc lại mềm mại của cô, ai để ý đến cái mụn tầm thường đó chứ, anh an ủi: “Yên tâm đi!
Không nhìn kỹ sẽ không thấy đâu!”
Hình Nhất Nặc thở phào một hơi, xe của Hình Nhát Phàm chạy thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, không giống như những bệnh viện bình thường chật kín người, bệnh viện này rất an tĩnh, hơn nữa những chị y tá rất kiên nhẫn và nhiệt tình.
Hình Nhất Nặc mua một bó hoa và chút hoa quả, Hình Nhất Phàm giúp cô cầm hai cái túi, còn cô ôm một bó hoa tươi trong tay.
Tim Hình Nhất Nặc đập liên hồi, lúc này, cô cảm thấy tim sắp bay ra ngoài rồi, hôm qua cô bị kích động quá lớn, cộng thêm anh vừa mới tỉnh, cần sự bầu bạn của người nhà.
Cô chỉ đành rời đi, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy anh, cho dù là anh chỉ còn ký ức 5 năm trước, nhưng anh vẫn là anh, không có gì thay đổi, sự động lòng của cô đối với anh vẫn rất mãnh liệt.
Ặ Đi vào thang máy, ấn nút, Hình Nhất Nặc kích động đến nỗi đầu có chút trống rỗng.
Đến trước cửa phòng bệnh, Hình Nhất Phàm giơ tay gõ cửa, Hình Nhất Nặc vội vàng hít một hơi sâu, chợt nghe thấy tiếng nam nhân bên trong truyền ra: “Vào đi!”
Hình Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, ngay sau đó là cô em gái: “Anh Lương Diệu, chúng em tới thăm anh đây.” Hình Nhất Nặc cười cười chào hỏi.
“Thì ra là hai người, vào đi.” Ôn Lương Diệu vui vẻ, ánh mắt anh từ trên người Hình Nhất Phàm, rơi vào trên người con gái đang căng thẳng xấu hổ.
“Nhất Nặc, em sao vậy?” Ôn Lương Diệu đột nhiên gọi cô, giọng nói vẫn ôn nhu như trước.
Hình Nhất Nặc lập tức vui vẻ ngẳng đầu, ánh mắt tràn đầy sự kích động: “Anh… anh nhớ chuyện của chúng ta không?”
Ôn Lương Diệu hơi ngắn ra rồi cười rộ lên: “Chuyện giữa chúng ta anh nghe mẹ anh nói qua rồi, không ngờ anh còn làm thầy giáo của em.”
Ánh mắt Hình Nhất Nặc tối lại, cô vui hơi sớm rồi. Nhưng tiếng gọi Nhất Nặc vừa rồi thực sự rất giống trước đây, ôn nhu lại sủng ái.
Cô rất thích nghe.
Lúc này báo thức đã được cài trước ở điện thoại Hình Nhất Phàm kêu lên, cái này ngay cả Hình Nhất Nặc cũng không phát hiện ra.
Tiếng chuông giống với chuông điện thoại của anh, anh vội nói: “Nhất Nặc, em nói chuyện với anh Lương Diệu trước, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Hình Nhất Nặc lập tức có chút hoảng, nhưng Hình Nhất Phàm đã đi ra ngoài rồi.