Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1006




Trong nháy mắt, lòng Thư Thuần nhíu lại, dưới đài rộ lên từng trận vỗ tay, mà trong đầu cô cũng trống không, chỉ còn nhìn thấy đôi môi anh đang mấp máy.

Vẫn là câu nói đó của anh, gả cho anh nhé Gương mặt cô ửng đỏ đầy kích động, có chút không biết phải làm thế nào.

Mộ Phi vẫn quỳ như vậy, trong lòng Thư Thuần vô cùng đau đớn, cô gật đầu, hốc mắt lộ ra ánh lệ, cô lại nói: “Được.”

Nói xong, cô kéo Mộ Phi, Mộ Phi ôm cô thặt chặt trong ngực, màn cầu hôn của anh thành công rồi.

Thư Thuần cũng ôm chặt lấy anh, giờ khắc này, nội tâm cô vừa kích động, vừa mừng rỡ, tất cả đan xen.

Mộ Phi nhẹ nhàng đỡ bả vai cô, đem chiếc nhẫn kim cương áp vào ngón tay áp út Thư Thuần mừng đến chảy nước mắt, cô đã đợi giờ khắc này quá lâu.

Mà cuối cùng, cô đã chờ được hạnh phúc của mình.

Mộ Phi lau khóe mắt cho cô: “Ngày vui lại khóc.”

“Em nguyện ý gả cho anh, Mộ Phi.”

Thư Thuần một lần nữa ôm lấy anh.



Lời cầu hôn của Mộ Phi kết thúc trong sự chúc phúc của mọi người, Thư Thuần kích động đến đỏ hoe cả mắt, lúc này, trong sự chúc phúc của mọi người, cô có chút xấu hỗ vùi mặt vào lòng của Mộ Phi.

Mộ Phi nắm tay cô, nói với chú rễ mấy câu, hắn liền nắm tay Thư Thuần rời đi.

Thư Thuần cùng hắn đi tới bên cạnh xe, Mộ Phi vẫn như cũ nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Em có phải đã bị dọa đến ngốc rồi không?”


Thư Thuần lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là quá bất ngờ thôi, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Lúc em đồng ý với anh, là do hoảng loạn hay là em đã có sự cân nhắc rồi?”

Mộ Phi có chút để tâm, anh lại dùng cách như thế để ép bức cô đồng ý.

Thư Thuần mím môi cười: *Đương nhiên là em đã suy nghĩ đến rồi, mà còn suy nghĩ rất lâu rồi.”

Nói xong, Thư Thuần vươn tay chủ động ôm lấy anh: “Mộ Phi, em đã sớm thích anh rồi, lúc ở trong nước, em đã muốn cùng anh ở bên nhau.”

Lúc này, Thư Thuần cũng không sợ nữa, cô trực tiếp bộc lộ tình cảm của mình, bởi vì, cô sẽ không bị từ chối nữa.


Mộ Phi hôn nhẹ lọn tóc của cô: “Anh biết, anh cũng thế.”

“Sao? Anh cũng vậy?”

Thư Thuần buông lỏng anh, có chút không dám tin ngắng đầu nhìn anh, lẽ nào lúc ở trong nước anh cũng đã yêu cô rồi?

“Ừm, lúc ở trong nước, anh cũng đã yêu em rồi.”

“Vậy sao anh còn rời đi?”

Thư Thuần có chút nghĩ không thông, ánh mắt hiện lên vẻ mơ hò.


Mộ Phi thở dài: “Lúc trong nước anh rời đi, là bởi vì lúc đó anh đã không còn hi vọng có thể đứng lên, anh nghe thấy viện trưởng nói chuyện với ba mẹ, ý của ông ấy là có lẽ cả đời này, anh cũng không thể đứng dậy được nữa, cho nên, anh không thể bên em, anh hi vọng em có thể tìm được một người đàn ông có thể bảo vệ em, chăm sóc em, yêu em cả đời.

Hô hấp Thư Thuần như ngừng lại, cô lắc đầu: “Không, em không để ý, cái gì em cũng không quan tâm, tim của em chỉ có một mình anh.”

“Trước đây là anh ngu ngốc, không chịu hiểu, hiện tại, anh cuối cùng cũng biết bản thân sai rồi.”


Mộ Phi ôm cô vào lòng: “May mắn là anh không có bỏ qua em, nếu không, nhất định anh sẽ hồi hận cả đời.”

Hốc mắt Thư Thuần đã ướt đẫm, may mắn là cô đã đến tìm anh, nếu không cô nhất định cũng sẽ hối hận cả đời.

“Mộ Phi, đừng rời bỏ em 1 lần nào nữa được không? Em biết, em yêu anh, chỉ yêu anh.”

Thư Thuần ở trong vòng tay của anh, mềm giọng nói.

“Được!”

Mộ Phi duỗi tay vuốt mái tóc dài của cô: “Chúng ta về đi, về nhà thương lượng chuyện hôn sự với ba mẹ anhl”

Vừa nhắc đến chuyện hôn sự, Thư Thuần đỏ mặt, cô gật nhẹ đầu: “Vâng!”