Trong xe lập tức im lặng trở lại, Hình Nhất Nặc nhìn tên cô gái biến mắt trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều dấu hỏi.
Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Ôn Lương Diệu? Tại sao cô ấy lại gọi Lương Diệu thân mật như vậy?
Ôn Lương Diệu cũng cảm nhận được sự im lặng và trầm mặc của cô gái bên cạnh mình, anh không khỏi có chút lo lắng nhìn cô một cái.
Mà lúc này, Hình Nhát Nặc đã cười hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
“Đồng nghiệp.”
Ôn Lương Diệu trả lời cô.
“Đồng nghiệp nữ làm việc với anh trong lần này sao? Có vẻ như hai người có quan hệ rất tốt!”
Hình Nhất Nặc cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu không giải thích được.
Thì ra ở nơi làm việc của anh lại có những nữ đồng nghiệp có quan hệ tốt với anh như vậy.
“Nhất Nặc, chúng anh chỉ là bạn bè bình thường. Thỉnh thoảng s... 3: ” Á£ *X À ^ ` cô ây có hỏi anh một sô vân đê trong công việc.”
Ôn Lương Diệu nghiêm túc giải thích vì sợ rằng cô có thể hiểu lầm điều gì đó.
“Ò! Thật không?”
Hình Nhất Nặc mím môi cười.
Bầu không khí lại có chút đông lạnh, Hình Nhất Nặc bên cạnh càng trầm mặc, yên lặng như một búp bê vô hồn.
Tim của Ôn Lương Diệu càng thắt chặt, khẩn trương đến mức làm hơi thở của anh có chút dồn dập.
“Nhất Nặc, sao em không nói nữa?”
Ôn Lương Diệu nhẹ giọng hỏi.
“Em hơi mệt.”
Hình Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, thật ra không chỉ mệt mà trong ngực có một cảm giác buồn bực không nói thành lời.
Cô cảm thấy rằng cô thậm chí không có tư cách gì để ghen hoặc để điều tra sâu hơn về cô gái này.
“Được, anh đưa em về.”
Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng đáp lại.
Chẳng máy chốc, Hình gia đã ở ngay phía trước, xe của Ôn Lương Diệu dừng ở cửa, Hình Nhất Nặc nói: “Anh để em xuống đây đi! Em sẽ tự vào.”
Hiện tại đã gần chín giờ, Ôn Lương Diệu cũng không thích hợp đi vào, anh cầm món quà từ ghế sau đưa cho cô: “Đây là quà của anh trai em và Tiểu Hi, em cầm giúp anh.”
“Dạ!”
Hình Nhất Nặc đưa tay ra nhận lấy, trong túi có món quà của cô.
“Vậy em về trước nhé, tạm biệt!”
Hình Nhất Nặc nhận món quà, quay người ấn dấu vân tay rồi bước vào nhà.
Phía sau, Ôn Lương Diệu nhíu mày, lo lắng nhìn cô biến mát sau cánh cửa.
Không hiểu sao, anh lại muốn ngăn cô lại, nhưng rốt cuộc anh cũng dập tắt ý định đó.
Cô vẫn còn trẻ vì vậy rất nhiều chuyện không thể giải thích một lần cho cô hiểu được.
Quả thực, Hình Nhất Nặc không cách nào giải thích được, lúc này tim cô như bị ai đó nắm chặt, có chút đau đớn.
Hình Nhất Nặc đi trong sân, cả người như xuất thần, trong đầu cô đều là giọng nói của người phụ nữ tên Diệp Ngưng kia, giống như người phụ nữ ấy và Ôn Lương Diệu có quan hệ rất thân mật vậy.
Trái tim của Hình Nhất Nặc cảm thấy rất đau đớn, cô bước vào sảng và nhìn thấy cậu nhóc đang chơi đùa, còn Hình Nhất Phàm thì đang ngồi bên cạnh xem TV.
“Trở về rồi, trong tay em cầm cái gì vậy?”
Hình Nhất Phàm hỏi.
Hình Nhất Nặc đặt đồ lên bàn nói: “Quà của hai người, anh tự xem đi!”