Vì trong mắt người lớn, câu nói đó chỉ là lời nói đùa khi chúng nó còn bé thôi, không thể coi là thật được.
Hình Liệt Hàn gượng cười, nếu sau này trở thành thông gia với Ôn Gia, điều đó cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.
Mối quan hệ qua lại giữa các thế gia chính là như vậy, nếu liên hôn được thì lại càng là chuyện tốt.
“Vài ngày tới, mẹ sẽ mời người bên Ôn Gia qua đây ăn bữa cơm. Con cũng về nhé. Sau đó xem tiện thì đưa cả mẹ Tiểu Hi về đây ăn cơm với gia đình ta luôn!”
Hình Liệt Hàn khẽ nhíu mày: “Để con hỏi cô ấy đã, xem ý cô ấy thế nào.”
“Được rồi. Nhà ta cũng không thể ép con nhà người ta, dù sao năm đó cũng là con gây ra lỗi lầm trước.” Nói đến đây, Tưởng Lam hơi trách móc con trai.
Hình Liệt Hàn lập tức cạn lời: “Mẹ, mẹ đừng nhắc chuyện này nữa được không?”
“Dám làm mà còn sợ mẹ nói à? Cả đời này con phải là người bù đắp cho người ta, hơn nữa, phải chăm sóc Tiểu Hi cho tốt. Tốt nhất con đừng làm loạn bên ngoài như vậy nữa.” Tưởng Lam nhìn con trai lớn giỏi giang, ngũ quan tuấn tú thế này cũng có chút lo lắng.
Bà lo rằng nếu anh tiếp tục sai phạm, sau này không ít các cô gái đến trước cửa nhà bà đòi công bằng, bà hy vọng khả năng kiềm chế của con mình còn kiên định.
“Bà phải tin là con mình không phải loại người ấy.” Hình Chính Đình giải thích thay con.
Hình Liệt Hàn cười ôm vai mẹ: “Mẹ à, con là con của mẹ. Chẳng lẽ con là người như thế nào mẹ còn không biết ư2”
Tưởng Lam nhìn con trai, đáy mắt không giấu nồi sự tự hào.
Bữa tối đã chuẩn bị xong. Hình Nhất Nặc dắt tay cậu nhóc xuống nhà, bước theo sau là Nhất Phàm, cả nhà cùng nhau quây quanh mâm cơm.
Hình Liệt Hàn thấy cả nhà yêu thương chăm sóc con trai anh, trong đầu anh chỉ tập trung nghĩ về hình bóng của Đường Tư Vũ hôm nay. Người phụ nữ nư cô ta tại buổi tiệc đó chắc chắn không ít các chàng trai theo đuổi. Hơn nữa còn toàn là người trong ngành giải trí: ca sĩ, diễn viên…- những con người ở nơi phức tạp như vậy, cô ta tối nay tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hình Liệt Hàn đưa ra một quyết định, anh nói với Đường Dĩ Hi: “Tiểu Hi, tối nay con ở lại với ông bà nội được không?”
“Daddy, daddy đi đâu vậy?”
“Chút nữa daddy sẽ đi đón mami con về nhà.” Hình Liệt Hàn không hề giấu diếm.
“Tiểu Hi tối nay ngủ với cô nhé được không!” Hình Nhát Nặc hỏi cậu nhóc.
Đường Dĩ Hi lập tức vui vẻ gật đầu: “Vâng, vậy con ngủ với cô.” Nói xong, cậu nhóc quay ra nói với Hình Liệt Hàn: “Daddy, vậy daddy phải chăm sóc tốt cho mami vào nhé!”
“Nhất định rồi con.” Đôi mắt Hình Liệt Hàn lộ ra một ý cười đầy phức tạp.
Ở bên cạnh, hai vợ chồng Tưởng Lam giả vờ không nghe thấy gì, con trai cũng 27 tuổi rồi, những việc nên quản họ cũng không quản nỗi nữa, chỉ mong hai người họ tình nguyện bên nhau. Hơn nữa, cô gái này cũng là mẹ của Tiểu Hi, họ cũng hy vọng sau này cô sẽ là con dâu của mình.
Trong buổi tiệc, quả nhiên Đường Tư Vũ bị chuốc rượu tới tấp, hơn nữa những người ngồi ở đây đầu là những người có tiếng trong giới âm nhạc. Mặc dù mỗi lần chỉ nhấp môi nhưng chỉ chớp mắt hai ly rượu của cô đã cạn sạch. Từ nhỏ tới lớn cô là người không tiếp xúc với rượu dù chỉ là một giọt.
Có điều loại rượu này lúc trước không mạnh nhưng về sau thì thật khó chịu.
“Đường tiểu thư, tôi thực sự rất ngưỡng mộ khả năng chơi đàn của cô. Nào, tôi mời cô một ly.” Lại một người đàn ông trung niên hơi béo tiến tới mời cô. Diệp Du nói thầm vào tai cô vài tiếng: “Đây là nhà sáng lập vàng của công ty chị.”
Nghe thấy là người sáng lập vàng, Đường Tư Vũ đương nhiên không dám coi thường, nhanh chóng đưa ly của mình lên: “Cảm ơn ông!”
“Đường thiểu thư, tôi uống cạn ly này, cô uống nửa ly được rồi! Con người tôi không thích làm khó người khác.” Người đàn ông này lập tức lên tiếng yêu cầu.
Tuy nhiên, mặc dù nói như vậy, yêu cầu uống nửa ly của ông ta thực sự làm khó người khác, vì vậy, Đường Tư Vũ cũng không còn cách nào từ chối.
“Tôi uống rượu không giỏi lắm.” Đường Tư Vũ cười cười. Mặc dù nói là như vậy, nhưng cô vẫn phải uống hết nửa ly rượu, nhà sản xuất kia mới thỏa mãn quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Lúc Đường Tư Vũ ngồi xuống, đầu cô hơi choáng voáng, có vẻ cô đã uống nhiều rồi.
Diệp Du cũng không nghĩ rằng tửu lượng của Đường Tư Vũ lại kém đến thế, nhưng khách mời của tiệc rượu đêm nay lại toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, nhưng ai cô có thể đỡ rượu đều đỡ hết rồi, tuy nhiên vẫn có những người cô không thể đỡ rượu hộ, Kỳ Lương vừa ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, cô ấy đã phải uống hết hai ly rồi.
“Tư Vũ, em có ổn không?”
“Em không sao… Em hơi nhức đầu một chút, chắc không thể uống thêm được nữa.” Đường Tư Vũ cười rồi hất hất tay.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại ở túi xách cô vang lên, Diệp Du vội vàng nhắc nhở cô: “Em có điện thoại kìa.”
Đường Tư Vũ cầm lấy túi, lấy điện thoại ra mơ hồ nhìn thấy tên của Hình Liệt Hàn, cô bám nghe máy: “Alol Ợ…”