“Mẹ, mẹ lại như vậy nữa rồi, con đã nói công việc rất quan trọng, hiện tại con chưa định kết hôn.”
Tô Tầm bất lực, lúc này cô lại trở thành tiêu điểm của gia đình.
IIrO ii ngồi bên cạnh vừa hả hê lại vừa đồng tình với Tô Tầm.
Tô Tầm cũng trừng mắt nhìn cô ra hiệu cho cô đừng xen vào nữa, Tô Tầm bị một cú điện thoại thúc giục rời đi trước khi cô ăn xong.
“Ail Từ khi Tầm vào dinh thự của tổng thống, bây giờ đến cả lúc ăn cơm cũng vội vội vàng vàng.”
Lý Thiến thở dài.
“Chị đây là cuồng công việc.”
“Chuyện này có gì hay chứ? Mẹ thà rằng nó làm công việc giống như trước đây còn hơn là làm việc trong dinh thự tổng „ thống.
“Mẹ, biết đâu tương lai chị sẽ trở thành phu nhân tổng thống, mẹ có tin hay không?”
Tô Hi rất nghiêm túc dự đoán.
Tô Bác Ngôn đang uống trà suýt chút nữa phun ra, ngẳng đầu nhìn chằm chằm cô, có chút khó chịu nói: “Con đoán cái gì vậy? Chuyện này có thể đoán được sao?”
“Cha, con chỉ là đoán thôi! Sao cha phải kinh ngạc như vậy?”
Tô Hi che miệng cười, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh lắc lắc đầu cười, vừa cưng chiều vừa không có cách nào.
“Đoán cũng không được, chúng ta phải có một chút cơ sở thực tế, tổng thống sao có thể nhìn trúng chị con chứ!”
“Chị cũng không tệ!”
Tô Bác Ngôn suy nghĩ một chút, con gái.
lớn luôn là niềm tự hào của ông, nhưng ông vẫn cho rằng suy đoán của con gái nhỏ quá táo bạo, quá viên vông. Hơn nữa, ông cảm thấy rất tốt khi có thể tuyển được một người con rễ hiền lành, ông cảm thấy rất có phúc, sao có thể có thêm tổng thống làm con rễ của mình được chứu?
Ông không dám nghĩ.
“Tổng thống năm nay hình như đã ngoài ba mươi tuồi rồi!”
Lý Thiến tò mò hỏi.
“Ba mươi mốt.”
Tô Bác Ngôn trả lời.
“Năm nay chị hai mươi bảy tuổi, không phải rất hợp nhau sao?”
Tô Hi lại nói bậy.
Tô Bác Ngôn lại trừng mắt, Tô Hi lè lưỡi, vội vàng lấy tay che mặt lại. Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh vừa cười vừa không thể chen vào đề cứu cô, người ngồi đối diện chính là bố vợ của anh!
Sau khi đi ra khỏi nhà, Tô Hi vẫn còn đang lầm bẩm: “Tại sao cha lại không có tự tin với chị vậy chứ? Lệ Thâm, anh nghĩ sao về dự đoán của em?”
“Thật khó nói, số mệnh luôn luôn khó đoán.”
Ôn Lệ Thâm thực sự đồng ý.
Tô Hi lập tức cảm thấy quan điểm giống nhau thật là hiếm có, cho dù cô có nói lung tung thì anh cũng đồng ý.
“Đúng vậy! Duyên phận thật khó nói, giống như anh và em vậy! Một năm trước em làm sao biết được là sẽ lấy anh co chứ.
Chỉ là trên báo không có ảnh của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ, nhưng chỉ với một vài bức ảnh về tòa công ty lớn của anh thì thực lực của người đàn ông này càng được thể hiện rõ.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Mộ Thị, lúc này Mộ Phi đang đọc tờ báo, mắt nhìn thấy máy dòng chữ về hôn lễ ba ngày sau, trên mặt lập tức hiện lên sự đau lòng. Anh ta cũng chọn những địa điểm khác nhau cho lễ cưới của cô, anh nghĩ xem cô sẽ trông như thế nào trong bộ váy cưới, nghĩ về nơi họ sẽ đi du lịch trong tuần trăng mật, nhưng anh không thể ngờ rằng cuối cùng người đàn ông mà cô lấy lại không phải là anh ta.
Tay Mộ Phi bất giác siết chặt, tờ báo bị vo nát trong lòng bàn tay, cơn ghen từ trong lòng anh không thể khống chế, ngay cả bản thân anh cũng không để ý.
Đến khi bình tĩnh lại, anh ta mới nhận ra tờ báo đã bị hỏng. Anh ta hít một hơi thật sâu, vốn dĩ anh ta muốn giải quyết công việc trong công ty, nhưng lúc này lại không làm được gì, anh ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.
“Tư Vũ, phải làm sao đây? Muốn anh chúc em hạnh phúc sao?