Đường Tư Vũ đi từ ban công vào thang máy, vừa vào thang máy, cửa thang máy mở ra, chỉ thấy trợ lý Tiểu Tạ của Khưu Lâm dẫn một người đàn ông với vẻ mặt có chút dữ tợn vào trong.
Nhìn thấy Đường Tư Vũ, vẻ mặt của Tiểu Tạ rõ ràng có chút hoảng hốt, cô ta nói với người đàn ông trong thang máy: “Còn không mau đi ra.”
Người đàn ông nhìn Đường Tư Vũ, hai mắt lập tức sáng lên, thèm muốn nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Công ty mấy người cũng nhiều mỹ nữ nhỉ.”
“Đừng nói nhảm.” Tiểu Tạ liếc mắt cảnh cáo hắn.
Người đàn ông lâm bẩm: “Tôi là khách quý của chủ tịch Khưu mấy người đấy.”
Khi Đường Tư Vũ bước vào thang máy, cô nghe thấy những lời này, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ, Khưu Lâm thích kết bạn nhất với những người bạn giàu có và quyền lực, nhưng bây giờ người đàn ông ăn mặc lôi thôi, râu ria xồm xoàm này, vậy mà lại tự xưng là khách quý của bà ta.
Nếu không phải Khưu Lâm có gì đó bị người đàn ông này nắm chuôi, hoặc người đàn ông này rất quan trọng đối với Khưu Lâm, thì chắc chắn Khưu Lâm thậm chí sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy một người đàn ông như anh ta.
Đường Tư Vũ ngay lập tức nghĩ đến bác sĩ Lý Đức – người chữa trị chính cho cha cô trước kia đã rơi xuống sông mà chết, không cần phải nói, nhất định là do Khưu Lâm làm, lẽ nào người đàn ông vừa nãy và chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Hoặc là, anh ta là người mà Khưu Lâm lợi dụng mua chuộc ở bên ngoài? Trái tim của Đường Tư Vũ thắt lại, quả nhiên, ở bên cạnh Khưu Lâm chắc chắn sẽ lấy được một số bằng chứng và sơ hở từ bà ta.
Cô trở lại văn phòng, gọi Hàn Dương đến bên cạnh, bảo anh ta dừng công việc đang làm, xuống lầu đợi, theo dõi người đàn ông đó, điều tra tên và nghề nghiệp của anh ta.
Hàn Dương không nói 2 lời đồng ý luôn, xuống lầu ngồi đợi.
Ở trên lầu, trong văn phòng của Khưu Lâm, lúc này Khưu Lâm nhìn người đàn ông xuề xòa và dơ bản đang ngồi trên chiếc ghế sofa cao quý bằng da thật của bà với vẻ kinh tởm. Bà ta vòng tay và nói: “Tôi không phải đã nói với anh rồi sao?
Anh có thể đòi tiền, nhưng anh không được phép xuất hiện trong công ty của tôi.”
“Nếu như không phải vì khó tìm chủ tịch Khưu, tôi cũng sẽ không dám đến mạo phạm đến bà.”
“Chuyện của lần trước chúng ta cũng nói xong rồi, hơn nữa lần đó tôi đã trả cho anh ngần ấy tiền, chừng đó đối với anh như vậy là đủ rồi.” Khưu Lâm lạnh lùng nhìn ông ta.
Người đàn ông khoanh tay và nhác chân lên bắt chéo vào nhau: “Đúng vậy, số tiền lần trước bà đưa cho tôi không hề ít, nhưng chỉ phí chỉ tiêu của tôi cũng rất lớn.
Nghĩ lại thì, trong vòng chưa đầy một năm tôi đã tiêu hết rồi, chủ tịch Khưu đã là nữ chủ tịch của công ty này. Tôi đã nhìn thấy bài phỏng vấn của bà trên rất nhiều mặt báo này! Tạp chí này! Tin tức này! Đó gọi là hào quang của một người!”
“Câm miệng! Đừng nhắc tới cái này, anh nói đi! Lần này muốn bao nhiêu!”
Sắc mặt Khưu Lâm căng thẳng, lần trước bà nóng lòng trừ khử Lý Đức, cho rằng đã tìm được một sát thủ hữu dụng, nhưng không ngờ lại bị anh ta gây rồi.
Hôm nay ngồi ở trước mặt bà, là Trương Thắng, là một kẻ lòng dạ độc ác, chuyên môn thay người trừ nạn, nhưng người này lại không có đạo đức nghề nghiệp, vốn dĩ tưởng rằng sẽ chỉ tốn một lần chi phí để tống cổ hắn đi, nhưng không ngờ, tuần trước hắn ta lại gọi điện để đòi tiền lần hai. . Truyện Tổng Tài
Khưu Lâm đương nhiên định giải quyết chuyện đó một cách lạnh lùng, làm lơ, nhưng ai biết rằng người đàn ông này vậy mà lại tìm đến tận văn phòng làm việc của bà.
Điều này khiến bà ta sợ hãi, cần trọng xử lý.
“Như lần trước, 50 triệu, không ít hơn, chủ tịch Khưu, mặc dù là tôi đã giết người, nhưng mà, tôi đã giết người theo lệnh của bà. Đừng nghĩ rằng tôi không biết tại sao bà lại giết tên bác sĩ kia. Chẳng phải vì bà muốn giết chồng mình, ngồi lên cái ghế chủ tịch này sao?”
“Anh nói bậy.” Sắc mặt Khưu Lâm tái xanh.
Trương Thắng cười haha một tiếng, rất là đắc ý: “Chủ tịch Khưu, trong lòng bà hiểu rõ hơn tôi, tôi sẽ không vạch trần bà. Chỉ cần có tiền trong tay, miệng tôi sẽ ngậm rất kín.”
“Anh không sợ nếu anh tự vạch trần bản thân thì anh cũng phải gánh lấy hậu quả sao?” Khưu Lâm cũng uy hiếp hắn ta.
“Tôi không giống như chủ tịch Khưu. Bà có công ty, bà có thuộc hạ, bà có gia đình và con gái, nhưng tôi, chẳng có cái gì cả, chỉ có một cái mạng nát này, cho dù có chết ở đâu thì đều như nhau.” Trương Thắng vẻ mặt lưu manh nhìn bà ta.
Khưu Lâm vô cùng nhức đầu, 50 triệu.
Nếu lần này bà ta đưa, vậy thì tên Trương Thắng này nhất định sẽ có thêm lần thứ 3, thứ 4. Vậy thì bà ta sẽ vĩnh viễn phải bỏ tiền ra nuôi cái tên phế vật này, bà ta không muốn làm như vậy.
“Nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa cho anh 10 triệu, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy.” Khưu Lâm nghiền răng trả lời.
Trương Thắng có chút không cam tâm: “10 triệu ít quá, 20 triệu.”
“Anh… “Nếu bà không đưa, vậy thì tôi sẽ vạch trần chuyện bà sai tôi giết Lý Đức ra ngoài. Đến lúc đó, tôi không dễ sống, bà cũng đừng nghĩ mình có thể sống tốt được.”
Khưu Lâm thực sự lo lắng về điều này, bà nghiến răng nói: “Được rồi! Tôi sẽ đưa cho anh 20 triệu. Tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”