“Xin hỏi cô là?” Hình Nham nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Yên, dù đang ở bên cạnh Khưu Lâm nhưng vẫn có một tia ngạc nhiên và suy nghĩ.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Nghê Yên, là một thương nhiên đến từ nước €. Hôm nay tôi không mời mà đến, là vì có việc muốn cùng hai vị bàn bạc một chút.” Nghê Yên cong môi cười, vẻ mặt bình thản.
Khưu Lâm thấy có chút phản cảm với cô gái trẻ xinh đẹp này, hiện giờ bà ta cứ nhìn thấy người con gái nào trẻ đẹp hơn là bà ta sẽ nảy sinh một cảm giác thù địch không tên, đặc biệt là khi ở trước mặt Hình Nham.
“Nếu đã biết chúng tôi không hề mời, vậy tại sao cô còn không mời mà đến?” Khưu Lâm nói với giọng không vui vẻ gì.
“Bởi vì tôi có một việc rất quan trọng cần thương lượng với hai vị mài Lát nữa chúng ta nói chuyện riêng nhé!”
Nói xong, Nghê Yên quay người, đi đến ghế dựa ở gần đó, cô ta ngồi xuống, đôi môi cong cong mỉm cười, rồi cô ta lại đứng lên, cầm điện thoại selfie một tắm.
Mà đằng sau bức ảnh của cô ta chính là Hình Nham và Khưu Lâm.
Một lát sau, Hình Nham muốn tìm hiểu lí do tại sao Nghê Yên đến, hắn ta liền cùng Khưu Lâm mởi cô ta đến một phòng khách yên tĩnh.
“Vị tiểu thư này, cô tìm chúng tôi có việc gì?” Khưu Lâm nhướn mày hỏi.
“Xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Nghê Yên, thân phận của tôi có chút khó nói, tôi là bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn.”
Hình Nham bát ngờ, cười nói: “Bạn gái của Liệt Hàn ư? Cũng chính là bạn gái của đứa cháu tốt của tôi?”
“Không sai, chỉ tiếc là bên cạnh anh ấy đã có một người phụ nữ tên Đường Tư Vũ rồi.” Nói xong, ánh mắt của cô ta hướng về phía Khưu Lâm: “Dì Khưu, chắc bà không còn lạ gì nữa nhỉ!”
Khưu Lâm giật mình, có vẻ người con gái này nắm rõ chuyện của bọn họ, bà ta “hừ”
nhẹ một tiếng: “Không sai, cô ta là con gái của người chồng quá cố của tôi.”
“Lần này tôi đến là vì muốn xin Liệt Hàn quay lại, nhưng bây giờ anh ấy vứt bỏ tôi rồi, ở bên Đường Tư Vũ mát rồi, tôi rất không can tâm, tôi biết mọi người và Hình Liệt hàn có cạnh tranh trên thương trường, vì vậy, tôi quyết định gia nhập với mọi người, cùng nhau chống lại Hình Liệt Hàn.”
Hình Nham lập tức vui lên: “Thật sao?
Nghê tiểu thư muốn gia nhập với chúng tôi ư?”
Khưu Lâm có hơi không vui, nhưng bà ta không biểu lộ hẳn ra sự bất mãn của mình.
Đáy mắt Nghê Yên xẹt qua một tia oán hận vô cùng mãnh liệt, cô ta không quên được ngày hôm ấy, ngày mà cô ta vui vẻ chải chuốt để đi có hẹn, kết quả lại trở thành trò cười.
Nghê Yên từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đối xử như vậy, cô cũng đã từng phải vật lộn đau đớn trong khách sạn, không biết nên ở lại hay rời đi.
Nhưng từ đầu tới cuối cô ta không thể vượt qua được rào cản ấy, vậy nên cô ta nghĩ đến việc liên thủ với Hình Nham, cô ta phải làm cho Hình Liệt hàn phải trả giá, để cô ta có thể hoàn thành một mục đích khác.
Chiều hôm ấy, Hình Nham cũng không che đậy tin tức này, trực tiếp đăng lên báo. Bên nhà báo làm cho hắn một tiêu mục chúc mừng ngay đầu trang nhát, việc này ngay lập tức được truyền đi trên khắp cả nước.
Mà những người trong ngành sớm đã biết tin tức này, khi nhìn thấy tờ báo cũng không lấy làm lạ nữa.
Hình Liệt Hàn bình thản xem tờ báo trên tay, đáy mắt xẹt qua một tia sáng sắc nhọn, người chú này của anh quả nhiên hành: động rất nhanh, “sử dụng” Khưu Lâm và tập đoàn Đường Thị ngày trước.
Đường Tư Vũ ở nhà cũng rất chịu khó cập nhật tin tức mới, đương nhiên cũng nghe được về ngày kết hôn của Hình Nham và Khưu Lâm. Cô sớm đã trở nên bình tính trước chuyện này rồi, chỉ là cứ nhìn vào Khưu Lâm là cô lại tức giận muốn xé nát bộ mặt ấy.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Tư Vũ reo lên, cô cầm điện thoại lên xem, là một người rất ít khi gọi điện cho cô – chú Từ, trợ lí thân cận của bó.
“Alo, chú Từ!”
“Đại tiểu thư, cô xem tin mới rồi chứ? Tôi thật không dám tin Khưu Lâm sẽ làm nhứ vậy, lại tặng công ty của tổng giám đốc Đường cho người khác.” Chú Từ nói với vẻ rất phẫn nộ.
“Phải đó! Tôi thấy không đáng hộ bố luôn.”
“Đại tiểu thư, sao cô không giành lấy một chút cổ phần công ty chứ?”
“Thủ đoạn của Khưu Lâm quá mức tàn nhẫn, tôi không kịp đề phòng, ngay cả 30% cổ phần của mẹ tôi cũng trở thành của bà ta.” Đường Tư Vũ không can tâm.
Ở đầu kia chú Từ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, 30% cổ phần trong tay mẹ cô sao lại thành của bà ta? Sao bà ta lại lầy phần của cô? “
“Vốn dĩ nó là của tôi, nhưng năm đó tôi còn nhỏ, cổ phần đều do bồ tôi giữ. Vậy nên tôi không có quyền thừa kế thực sự.”
Đường Tư Vũ trả lời đầy cay đẳng.
Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!