Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 337




“Chào buổi sáng.”

Ôn Lệ Thâm cũng không ngắng đầu nhìn cô, hình như biết cô đã xuống lầu.

“Tại sao tôi lại ở nhà anhl” Tô Hi giả vờ khó hiểu hỏi.

“Tối hôm qua, tôi không biết cô ra ngoài có đem theo chìa khóa không, nên tôi đưa về luôn nhà tôi.”

Ôn Lệ Thâm nói xong, đôi mắt híp lại nhếch lên nhìn cô chằm chằm: “Cô có ý kiến gì không?”

Tô Hi lập tức cười cười xua tay: “Không có! Tôi chỉ là cảm thấy như vậy thì làm phiền anh quá.”

“Gô làm phiền tôi cũng không ít!”

Ôn Lệ Thâm không quên nhắc nhở cô.

Lúc này, nụ cười của Tô Hi lập tức biến thành một nụ cười xấu hổ, cô cắn môi, thận trọng đi xuống cầu thang, hỏi anh: “Trong nhà anh có gì ăn không? Tôi hơi đói.”

“Có cháo trong bếp đấy. Cô tự lấy đi.”

Vừa hay bây giờ Tô Hi muốn ăn cháo nhất, cô không khỏi cảm kích nhìn người đàn ông trên sô pha rồi đi thẳng vào phòng bếp, cô cảm thấy người đàn ông này đặc biệt nấu cháo cho cô đây!

Trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào mà không giải thích được, cô cầm lấy một chiếc bát điêu khắc tinh xảo, múc một chén cháo đi ra, cầm thìa ngồi xuống bàn uống nước.

Mới ăn miếng đầu tiên mà đã thấy rất thơm ngọt, khiến Tô Hi kinh ngạc, trong nhà Ôn Lệ Thâm dùng loại gạo gì đây?

Ăn hết một bát cháo, Tô Hi lại múc thêm một bát khác, ăn hết bát thứ hai, cô rửa bát và cất lại vào tủ.

Trên ghế sô pha, Ôn Lệ Thâm tiếp tục dùng Ipad để xem gì đó, Tô Hi không nhịn được tò mò đi tới gần anh, liếc nhìn đồ thị giao dịch kỹ thuật số phức tạp, giống như là cổ phiếu.

Cô không hiểu một cái gì, cô cũng không biết phải làm sao, phân vân có nên bỏ đi không?

“Cái kia, buổi trưa anh có muốn đi ra ngoài không? Trưa nay tôi mời anh đi ăn cơm!”

Tô Hi nghĩ đã nợ anh nhiều bữa như vậy, chỉ có một bữa thôi mà, đương nhiên có thể mua được cho anh, như vậy, nợ ân tình sẽ dần dần trả hét.

Cùng lúc đó, cô chọt nghĩ ra một thứ siêu quan trọng, đó là chiếc thẻ trong túi xách, cô phải tìm một nơi an toàn để cất giấu, sau khi rời đi, cô sẽ nói cho anh biết vị trí của nó.

“Được thôi!”

Ôn Lệ Thâm đồng ý.

“Vậy tôi về phòng tìm điện thoại để đặt nhà hàng trước.”

Sau đó Tô Hi vội vàng lên lầu, trở về phòng lấy thẻ trong túi xách ra, bước ra như một con mèo. Cô vềnh tai nghe ngóng động tĩnh dưới lầu.

Ôn Lệ Thâm dường như không để ý đến kế hoạch của cô, cô cho rằng nơi an toàn nhất phải là phòng ngủ của anh, bởi vì phòng trọ thể nào cũng có khách, dù sao cũng không đủ an toàn.

Tô Hi lập tức đẩy cánh cửa trông giống như phòng ngủ anh, trong không khí phảng phất hơi thở nam tính, trong trẻo của người đàn ông ấy, cô hít thêm mấy hơi mà cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, tinh thần có chút nhộn nhạo.

Cô cắn môi, nhìn phòng ngủ anh được sơn màu xám sạch sẽ và mát mẻ, nhìn chiếc giường lớn được bày biện gọn gàng, mặt cô khẽ ửng hồng.

Tô Hi tiếp tục tìm chỗ để đặt thẻ, cuối cùng cô tìm thấy một chiếc tủ bên cạnh đầu giường có vài cuốn sách, cô kẹp thẻ vào cuốn sách! Sau khi xem xét kỹ hon, cô đầy chiếc tủ vào.

Vừa mới xoay người chuẩn bị đi ra, đột nhiên, cánh cửa được mở ra.

Cô và người đàn ông đi vào trực tiếp bốn mắt chạm vào nhau.

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi lập tức đỏ bừng lên, cô hốt hoảng giải thích: “Cái này… tôi đi tham quan một vòng.”

“Tham quan phòng ngủ của tôi? Sở thích kiểu gì vậy!”

Ôn Lệ Thâm nhẹ giọng chế giễu, đồng thời bước lên trước đem ipad đi nạp điện.

Tô Hi mặt cực kỳ đỏ, tiếp tục xấu hỗ nói: “Tôi còn tưởng rằng đây không phải phòng ngủ của anh, anh yên tâm, tôi chưa động vào bát kỳ đồ gì của anh đâu.”

Ôn Lệ Thâm quay đầu lại, nhìn cô thật lâu: “Nếu cô thích phòng ngủ của tôi như vậy, tôi cho phép cô ở lại đây qua đêm.”

Tô Hi sợ tới mức tim đông cứng lại, vội vàng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Tôi… Tôi… Tôi không thích.”

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm trở nên lạnh lùng: “Không thích? Cô chê hả?”

“Không, không, ý tôi là, tôi không thích phòng màu xám, tôi thích phòng màu hồng.”

Tô Hi nhanh chóng thay đổi lời nói.