Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2645




“Tôi không muốn đi hóng gió! Muộn lắm rồi, gần mười giờ.

rồi, có phải anh điên rồi không?” Hứa Tâm Duyệt trừng anh nói.

Có Thừa Tiêu không lên tiếng, chỉ chăm chú lái xe về phía trước. Một lúc lâu sau, anh nói: “Em gọi điện về nhà, nói với ba mẹ tối nay em sẽ không về nhà đi.”

“Không được, tôi không thể để ba mẹ nghĩ rằng tôi đang qua đêm ở bên ngoài được.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi.

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn họ biết tôi đi cùng Lâm Tuấn Khâm, nếu tôi nói hôm nay không về thì bọn họ nhất định sẽ nghỉ ngờ hai chúng tôi đi thuê phòng ở ngoài mắt.” Hứa Tâm Duyệt chán nản nói.

Cố Thừa Tiêu trong vài giây không biết nói gì: “Em tuỳ tiện tìm đại một cái cớ là được.”

“Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu chứ?”

“Đi ngắm bình minh trên biển.”

Hứa Tâm Duyệt cảm thấy người đàn ông này thật sự điên rồi! Tại sao anh lại muốn đưa cô đi ngắm bình minh trên biển chứ? Cô đã đồng ý bao giờ đâu!

Nhưng xe đã lái lên đường cao tốc rồi, cô cũng không còn cách nào khác, xem ra cô cũng chỉ có thể điên cuồng cùng với anh thôi. Nhưng khi cảnh biển dần dần hiện ra trước tầm mắt của cô, mặt biển tráng lệ, gắn kết thành một đường với vằầng trăng sáng tỏ, Hứa Tâm Duyệt lại cảm thấy vô cùng êm đềm.

Cô vẫn luôn xoay quằng trong guồng công việc quy củ, đến giờ thì lên giường đi ngủ, nào từng làm chuyện điên cuồng như vậy?

Nhưng đêm nay, người đàn ông này đã cho cô thấy được, thì ra lúc cô đang ngủ say như heo thì cảnh đêm lại tuyệt sắc như này.

Hứa Tâm Duyệt bấm gọi cho mẹ: “Alo, mẹ, tối nay con ở bên ngoài với bạn, mẹ không cần lo lắng cho con.”

“Bạn nào đấy con? Tuần Khâm à?”

“Hả? Không phải, không phải anh áy, là một người bạn nữ của con. Chúng con hẹn nhau đi ngắm bình minh.”

“Vậy được! Con chú ý an toàn đầy!”

“Vâng, con biết rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong cúp điện thoại, có cảm giác không tự chủ được, khóe miệng Cố Thừa Tiêu bên cạnh cũng nhếch lên, lúc này, anh cũng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.

Đường cao tốc ven biển trong màn đêm dường như đi mãi cũng không đến điểm dừng, những vì sao đuồi theo phía sau lưng bọn họ, cả đoạn đường vô cùng vắng vẻ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, du dương mà quyền rũ.

Mỗi nốt nhạc đều tràn ngập tình yêu.

Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta muốn lập tức nói chuyện yêu đương, yêu một cuộc tình mãnh liệt mà bất tận.

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng bị âm nhạc khơi gợi lên cảm giác rung động, cảm giác này giống như cho dù phía trước có là vực sâu, là chết chóc thì cô vẫn dũng cảm kiên quyết đi tới đó, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Dưới ánh đèn màu xanh lam dịu nhẹ, ngũ quan của người đàn ông càng thêm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đang tập trung nhìn về phía trước sâu thẳm như màn đêm, tối như mực, khiến người ta trầm luân trong đôi mắt ấy.

Lông mi của anh vừa dài vừa dày, phủ xuống đôi mắt của anh như một cánh quạt nhỏ, che giấu đi tắt cả tâm tư của anh.

“Tôi đẹp trai lắm sao?” Cố Thừa Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô chăm chú hỏi.

Khuôn mặt trong bóng tối của Hứa Tâm Duyệt nóng bừng lên, không ngờ anh lại biết cô đang nhìn trộm anh.

“Bình thường thôi! Tôi từng thấy người đẹp trai hơn anh rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói trái với lương tâm! Anh có lẽ là người đàn ông dễ nhìn nhất mà cô từng thấy, đương nhiên những người kia dù có đẹp hơn anh nhưng cô không có cảm giác gì thì cũng như không.

“Hừ! Thừa nhận tôi đẹp trai rất khó sao?” Người đàn ông hình như rất tự tin về vẻ ngoài của mình.

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười, cô hỏi ngược lại anh: “Thế tôi có đẹp không?”