“Không thì sao?” Thời điểm này anh biết rõ cướp quyền nuôi con là không thể vì cậu bé đang trong giai đoạn hình thành, phát triển trí thức và suy nghĩ, nếu như dùng biện pháp bạo lực thì không những không nhận được sự yêu quý của con, vả lại còn làm tổn thương tâm lí của đứa trẻ nữa.
Bây giờ, anh không vội giành đứa bé, điều quan trọng nhất là tìm cơ hội để phát sinh tình cảm với con, như vậy con sẽ trưởng thành hơn, không chừng con còn lựa chọn về sống với anh nữa.
Tư Vũ đưa con lên xe về nhà Tô Hi. Trên đường về nhà, Tư Vũ cũng muốn mở lời để răn dạy con vài lần, để thằng bé sau này không được phép tùy ý đi theo người khác nữa, thế nhưng cô lại thấy bản thân nên nhẫn nhịn mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Ngày trước khi chưa đi học mầm non, con hầu như không gặp phải chuyện bất cứ chuyện gì, vậy mà một khi đến trường mỗi ngày nhìn thấy cảnh các bạn đến đón con, cậu nhóc đôi khi cũng không thể rời mắt, cậu luôn tỏ ra khát khao và ngưỡng mộ.
Đó là điều khiến Tư Vũ đau lòng nhất.
Thằng bé không có cha, điều đó sẽ khiến con cảm thấy tự ti khi ở trường.
Đến giờ cô vẫn chưa tin được tên khốn nạn năm đó lại thực sự tìm đến cửa, hơn nữa còn làm cả giám định cha con.
Đường Tư Vũ cũng nhận ra giọng nói đó, chính là giọng nói của người đàn ông 5 năm trước.
Anh ta cũng chính là cha ruột của con trai cô, điều này cô không thể phủ nhận.
“Tiểu Hi, từ mai bất kể con đi đâu đều phải báo cho mami trước nhé, nếu không mami sẽ lo lắng lắm đấy con biết không?”
Đường Tư Vũ nhắc nhở con trai.
“Vâng! Con xin lỗi vì đã làm mami lo lắng.”
Đường Tiểu Hi vễnh môi nói xin lỗi.
“Được rồi, mami không trách con đâu.” Cô xoa xoa đầu cậu nhóc rồi thơm chụt vài cái.
“Mami, mami đã nhìn thấy daddy tức giận bao giờ chưa?” Cậu nhóc hiếu kỳ ngắng đầu lên hỏi.
Đường Tư Vũ nhìn đôi mắt ngây thơ trong veo của cậu nhóc, bật cười: “Mami chưal”
“Hôm nay con hỏi daddy rồi, daddy chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái, vẫn còn độc thân nha mẹ ơi!” Mặt cậu nhóc trở nên vui vẻ.
Khuôn mặt cô khựng lại trong giây lát, đương nhiên là cô biết con trai cô đang nghĩ gì, liền làm mặt nghiêm túc nói với cậu nhóc: “Tiểu Hi, mami và daddy không thê ở bên nhau, sau này cha mẹ chỉ có thể cùng nhau chăm sóc, yêu thương và nuôi dưỡng con thôi.”
“Tại sao ạ? Tại sao ba mẹ lại không thể ở bên nhau?”
“Đây là chuyện của người lớn, con không hiểu đâu.” Đường Tư Vũ nói xong, chuông điện thoại cùng lúc vang lên, là Tô Hi gọi đến.
“Alo, Hi Hi, cậu về nhà chưa?”
“Ừm! Về rồi, mẹ con cậu thì sao? Lúc nào mới về đến nhà?”
“Tớ đang ở dưới lầu rồi, lên ngay đây.”
Sau khi tắt điện thoại, cô đưa con trai vào thang máy, đến trước cửa nhà Tô Hi, ấn vân tay đề vào phòng thì thấy Tô Hi vui vẻ ra ngoài đón.
“Tiểu Hi, có nhớ mẹ nuôi không nào?”
“Nhớ ạ.” Nói xong, cậu nhóc không quên báo cho cô một tin tốt lành: “Mẹ nuôi, con đã tìm thấy daddy rồi! Mẹ xem, đây là xe ô tô đồ chơi mà cha tặng cho con.”
Tô Hi kinh ngạc nhìn cậu nhóc: “Daddy tặng con?”
“Dạ! Daddy có một công ty to lắm, trông cũng rất đẹp trai nữa. Cha đối với con rất tốt, cha còn nói rằng sẽ sống cùng con nữa cơ!” Cậu nhóc vui vẻ gật đầu.
Tô Hi nghe xong hơi nheo nheo mắt, quay sang hỏi Đường Tư Vũ: “Chuyện này là thế nào?”
Đường Tư Vũ nhìn cậu nhóc nói: “Được rồi, tiểu Hi, mau về phòng con chơi đi, mami với mẹ nuôi cần nói chuyện riêng.”
Cậu nhóc nhấc chân đứng dậy, thơm vào má Tô Hi: “Mẹ nuôi, con vào phòng chơi đây! Hôm khác con sẽ giới thiệu cho mẹ daddy của con nhé, mẹ chắc chắn sẽ thích.”
Biểu cảm của Tô Hi có chút cứng nhắc, cô cười gượng: “Okel Con vào phòng đi!”
Cậu nhóc vừa bước vào phòng, Tô Hi liền tiến lên kéo chặt Đường Tư Vũ: “Không phải chứ! Cha ruột của tiểu Hi thật sự tìm đến cửa rồi sao? Hắn ta là ai?”
Nhắc đến người đàn ông này, Đường Tư Vũ vẫn tức anh ách, cô thay giày rồi nói: “Đúng, tên khốn nạn đó đã tìm đến đây TŠN li rÓI.