Hô hấp Hứa An An cứng lại, Có Thừa Tiêu cứu Hứa Tâm Duyệt rơi xuống nước?
Sao lại là anh? Vì sao vận khí của Hứa Tâm Duyệt lại tốt như vậy? Là Cố Thừa Tiêu cứu cô?
Không, cho dù Cố Thừa Tiêu cứu cô, nhưng vì cái gì lại đưa tây trang của mình cho cô?
Lê Yên cùng Hứa Tâm Duyệt lên xe, Lê Yên gấp gáp muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tâm Duyệt, cậu mau nói cho tớ biết, sao cậu lại rơi xuống bể bơi vậy?”
Hứa Tâm Duyệt cắn môi, ánh mắt hiện lên lửa giận: “Tớ bị người ta đẩy xuống.”
“Ai làm? Có phải có liên quan tới Hứa An An kia không?
Chúng ta đi tố cáo bọn họ tội mưu sát, thật quá đáng.”
Hứa Tâm Duyệt cẩn thận suy nghĩ một chút, động cơ của cô gái kia không hẳn là muốn giết cô, mà chỉ là muốn cô rơi xuống nước thôi. Nhưng cô ta không biết, cô rơi vào vùng nước sâu, mật nước cao đến 2m, nêu không có Có Thừa Tiêu cứu mạng, cô thật sự sẽ chét.
Hứa Tâm Duyệt nghĩ đến vị Bùi phu nhân hòa ái kia, đêm nay vợ chồng họ tổ chức tiệc từ thiện, nếu để cảnh sát tìm tới cửa điều tra, trang đầu báo ngày mai hẳn là sẽ có liên quan đến bọn họ.
Tuy rằng cô sẽ tuyệt đối không tha thứ cho những gì Hứa An An gây ra, nhưng cô cũng không muốn gây ra phiền phức cho Bùi phu nhân.
“Quên đi, mạng tớ lớn không xảy ra việc gì. Về sau, tớ nhất định cẩn thận chú ý.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói.
Lê Yên đau lòng nhìn cô, thấy tây trang trên người cô liền hỏi: “Vừa rồi cậu nói tây trang này là của ai?”
“Của Có Thừa Tiêu.”
“Cố Thừa Tiêu? Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Cố thị? Là anh ấy cứu cậu?” Lê Yên chắn kinh vài giây, vậy mà lại là Có thị thanh danh vang dội khắp cả nước.
*Ừ. Vài ngày nữa tớ sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt cúi đầu, nhìn tây trang đang gắt gao bao bọc người mình, nghĩ đến Cố Thừa Tiêu vì cứu cô mà cũng cả người ướt đẫm, trong lòng cô mãnh liệt cảm kích.
Đó là ơn cứu mạng.
Trở lại cửa hàng, Trịnh Mẫn Ân nhìn thấy cô một thân ướt đẫm trở về, nhưng cũng may là bộ lễ phục xong tổn hại gì, chỉ là bị ướt.
“Quản lý Trịnh, chị đừng trách Tâm Duyệt! Danh thiếp chúng tôi đều đã phát hét rồi, đêm nay chúng tôi đã tạo tên tuổi cho cửa hàng.”
“Cảm ơn Lê tiểu thư, tôi đương nhiên sẽ không trách cô ấy.” Trịnh Mẫn Ân cười cười.
Hứa Tâm Duyệt thay xong quần áo đi ra, cô vẫn thấy thoải mái khi mặc quần áo bình thường của bản thân hơn, cảm giác mặc lễ phục dạ hội quá trang trọng.
“Quản lý, lễ phục này ngày mai em mang đến cửa hàng giặt.”
“Bỏ đi, là do chị thiết kế, để chị tự đi.” Trịnh Mẫn Ân nhìn thoáng qua tây trang màu đen bên cạnh: “Đây là của bạn em nhỉ? Cái này em phải mang đến cửa hàng giặt mới được.”
“Cảm ơn quản lý.”
Lúc cô cùng Lê Yên rời khỏi cửa hàng, thời gian đã không còn sớm, Hứa Tâm Duyệt mang tây trang đến một tiệm giặt là, Lê Yên liền cùng cô trở về.
Cố gia.
Cố Thừa Tiêu tắm rửa sạch sẽ, trên người khoác áo choàng tắm, đi ra ngoài liền thấy thằng nhóc kia đã ngồi trên giường của anh, khoanh hai tay nhỏ chờ anh: “Daddy, sao cả người daddy đều ướt vậy?” Cậu bé tò mò hỏi. . Truyện Ngược
Có Thừa Tiêu liếc cậu một cái: “Cứu người.”
“Cứu người nào vậy? Là chị xinh đẹp sao?” Cậu bé chớp chớp đôi mắt to hỏi lại.
Cố Thừa Tiêu lau mái tóc đem, trong đầu hiện lên hình ảnh lao vào nước cứu cô gái kia, còn có nụ hôn dưới nước đó.
“Chỉ là một người lạ thôi.”