Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2217




Vì để cho hai người đi chơi, ba Bùi đến công ty xử lý công việc giúp cô, bây giờ, điều mà bọn họ hy vọng nhất, không phải là thành tựu của công ty xuất sắc như thế nào, mà là nhanh chóng có một đứa cháu xuất hiện!

“Thật vui vẻ, em cảm thấy mình hoàn toàn tự do vậy.” Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt, vẻ mặt lười biếng.

Lam Thiên Thần cười cúi người, hôn lên trán của cô: “Bây giờ, em hãy bỏ qua tất cả mọi sự phiền não, chơi cho thật vui đi!”

“Có anh đi cùng, chơi mới vui.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, trong mắt lộ ra một chút cười trộm.

Lam Thiên Thần lập tức hiểu, cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô, lại gần nói: “Được, em muốn chơi như thế nào cũng được, dù sao thì anh cũng đã là người của em rồi.”

Bùi Nguyệt Hoàng liền cười: “Em không có đam mê biến thái đâu.”

Lam Thiên Thần cũng cười: “Cho dù em có, anh cũng phối hợp với em.”

Bùi Nguyệt Hoàng bị nịnh đến vui vẻ, cô đưa tay vòng lấy cổ anh, vẻ mặt đau lòng nói: “Sao mà em nỡ chứ?”

Lam Thiên Thần hôn lên đôi môi đỏ của cô: “Vâng thưa vợ yêu của anh.”

Hướng biệt thự, hầu như các vị khách đều đang nghỉ trưa, Tưởng Hân Vy ngồi ở ban công tầng thượng, trong tay cô cầm 1 bản vẽ, pha một cốc cafe, ngồi vẽ thiết kế.

Chỉ là hôm nay có chút không được tập trung cho lắm, bình thường lúc này, cô đều có thẻ tập trung lại.

Nhưng hôm nay, giống như tâm trạng bình tĩnh của cô bị đảo loạn vậy, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cô nâng cằm, thở dài một cái, trong đầu lại là khuôn mặt của Hạng Kình Hạo, dáng vẻ anh ngủ vào sáng sớm, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, còn có dấu môi của cô trên mặt anh.

Suy nghĩ một lúc, lúc này không cảm thấy xấu hồ, mà lại cảm thấy buồn cười.

Nếu như Hình Nhất Phàm không phát hiện, anh để dấu son môi đó đi gặp khách hàng, thì mới buồn cười!

Tưởng Hân Vy lật một trang giấy ra, cầm lấy chiếc bút vẽ để trên giấy, cô cười một cái rồi nhanh chóng đặt bút vẽ.

Ngoài thiết kế quần áo, cô còn từng ở trên đường vẽ tranh cho du khách đó! Vậy nên kỹ thuật vẽ của cô cũng không phải dạng vừa.

Khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đề điêu khắc của Hạng Kình Hạo, cũng đúng là không cần phải tô vẽ thêm vào làm gì, chỉ cần vẽ nguyên khuôn mặt đẹp trai của anh ra là được rồi.

Vẽ mắt tầm 30 phút, trên bức tranh là khuôn mặt đang ngủ của Hạng Kình Hạo, sinh động như thật, giống như anh đang ngủ ở trước mặt cô vậy, Tưởng Hân Vy không khỏi giật mình.

Từ lúc nào, mà cô lại nhớ được khuôn mặt anh một cách rõ nét như vậy, đến cả đường viền của lông mày cô đều có thể vẽ rõ ràng như thế.

“Hân Vy.” Giọng nói của Tưởng phu nhân vang lên.

Tưởng Hân Vy nhanh chóng giấu tờ giấy ấy đi, hoảng loạn gập sách vẽ lại, chột dạ giống như làm sai chuyện gì vậy.

“Mẹ… sao vậy?”

“Ba mẹ muốn đi ra ngoài dạo một chút, con muốn đi cùng không?”

“Con không đi, con muốn ở trong phòng nghỉ một chút.”

Tưởng Hân Vy trả lời. Tưởng phu nhân cũng không bước vào ban công, bà muốn cùng chồng đi tản bộ dọc ven biển. Tưởng Hân Vy cầm tờ giấy vẽ ấy ra, chống cằm tiếp tục nhìn thêm chút nữa, sau đó, cất vào trong hộp đựng bản thảo vẽ của cô, nghĩ, dù sao thì cả đời này cũng sẽ không gặp lại anh nữa, vậy nên, giữ lại chút kỷ niệm đi!

Bạch Hạ ngủ thiếp đi, cô thay một bộ váy ngủ hai dây màu hồng, thân hình mảnh khảnh được thể hiện vô cùng rõ ràng, mà người đàn ông ngồi trên ghé sofa, lại không hề ngủ, Hình Nhất Phàm vốn là muốn ngủ cùng cô.

Nhưng, anh phát hiện không được, bởi vì chỉ cần khẽ dựa gần cô, thì anh sẽ không nhịn được muốn làm chút gì đó, cũng sẽ làm phiền đến cô nghỉ ngơi.

Cho nên, anh dứt khoát nhắm mắt ngồi trên ghế, dù sao đêm nay mới là đêm động phòng hoa chúc, anh muốn đem giữ lại chuyện tuyệt vời như vậy để đến buổi tối. Nếu như bây giờ làm, vậy thì tối nay cô sẽ không có sức nữa, anh cũng rất yêu thương vợ, sẽ không bởi vì ý muốn của mình mà không quan tâm đến cơ thể cô. Lúc này Bạch Hạ đang mơ một giấc mơ, trong mơ, là cảnh cô đi về phía anh, lặp đi lặp lại, tất cả đều đẹp đẽ như vậy, khiến cô ở trong mơ cũng cong miệng cười.

Hình Nhất Phàm bắt được khoảnh khắc cô cười hạnh phúc, liền không nhịn được mà cười theo, cô mơ thấy gì?