Anh nghĩ, tối nay anh phải ăn no thì mới có thể ngủ được.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót, quấn trong chăn kín mít, với kinh nghiệm của Bạch Hạ cô vô cùng rõ ràng, điều này khiến khuôn mặt xinh xắn cô đỏ bừng như tôm con.
“Anh có thể buông em ra không?” Bạch Hạ nhỏ giọng kháng nghị.
Hình Nhất Phàm chỉ đành buông cô ra, hôm này còn phải đưa cô về nhà ăn cơm! Hơn nữa buổi chiều còn đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.
Còn có điều gì khiến anh vui vẻ hơn chuyện này nữa đây!
Hình Nhất Phàm đứng dậy, ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài, Bạch Hạ cũng cần thận chọn một chiếc váy xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trông tỉnh tế và nho nhã. Hình Nhất Phàm nắm tay cô xuống tầng, đến một quán ăn sáng gần đó, hai người ăn sáng xong, anh đồng ý với yêu cầu của Bạch Hạ, đi chọn quà, ý của Hình Nhất Phàm là quà cho người lớn thì không cần, chỉ cần mua cho hai đứa cháu của anh là được. Hơn nữa quà cũng là do Hình Nhất Phàm chọn, lúc thanh toán, Bạch Hạ muốn giành trả tiền, cũng bị anh cướp lấy, trong mắt anh, tiền của anh cũng chính là tiền của cô, ai trả cũng như nhau.
Bạch Hạ chỉ đành mặc kệ anh, bởi vì cô không tranh lại được với anh.
Hình Nhất Phàm cầm quà, đưa Bạch Hạ đi về hướng Hình gia. Trong Hình gia, sáng sớm hôm nay, Tưởng Lam cùng hai người giúp việc lái xe đi chợ mua thức ăn, chọn những nguyên liệu tốt, đây là con dâu thứ hai của bà, bà phải tiếp đãi cho thật tốt.
Sáng sớm Hình Liệt Hàn đến công ty, Đường Tư Vũ cùng con gái dậy muộn hơn chút, bởi vì đi chuyến bay dài khiến con bé có chút mệt. Đường Tư Vũ thức dậy cho con gái ăn sáng xong, đưa con đi đến phòng piano tập luyện, Hình Vũ Điềm từ nhỏ đã hiều động, cộng thêm tính cách không chịu ngồi im một chỗ, nên việc đàn piano của con bé vẫn ở sơ cấp, cho dù như bây giờ, con bé mới luyện được một lúc đã chạy sang bên cạnh chơi rồi.
Đường Tư Vũ mới chỉ vừa quay người rót cho con bé cốc sữa, nó đã chạy đi nghịch búp bê ở bên cạnh rồi.
“Vũ Điềm, đang luyện tập, sao lại chơi rồi? Mẹ nói rồi, bài hát ngày hôm nay nếu như con không đánh ra được, đừng hòng ăn trưa.”
Hình Vũ Điềm chớp chớp đôi mắt lớn, biểu cảm ám ức: “Nhưng hôm nay cô mới về! Mami cũng không muốn cho con ngồi trên bàn ăn cơm trưa sao?”
“Đừng viện cớ, luyện đàn đi!” Đường Tư Vũ đối với con gái cũng là bắt lực, lúc con trai hai tuổi rưỡi đã có thể đàn nhạc rồi, đến con gái sáu tuổi vẫn đàn chưa tốt. Có lẽ con bé không kế thừa theo gen của cô rồi, nhưng, chồng cũng có thiên phú về phương diện này, còn con gái lại không thể kiên nhẫn học tập.
“Mami, con muốn uống sữa.” Cô bé lại chuyển chủ đề, chạy đến lấy sữa, vừa uống vừa chơi, lại không giống bộ dạng uống. Đường Tư Vũ không nhịn được tức giận, có lẽ biểu hiện của con trai trước đây quá thông minh, khiến cô tưởng rằng gen sinh ra đều tốt, nhưng hiện tại, so sánh một chút, con gái chỗ nào cũng khiến cô lo lắng.
Có thể là do sự chiều chuộng quá mức mà chồng cô tạo nên.
Đường Tư Vũ cầm sữa của cô bé đi, miệng nhỏ của Hình Vũ Điềm lập tức kêu lên: “Mami, xấu tính, con muốn gọi điện cho daddy.”
“Không được gọi, đi luyện đàn mau.” Đường Tư Vũ nghiêm khắc hơn vài phần.
Cái miệng nhỏ của Hình Vũ Điềm giương lên, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, trông rất ám ức.
Mặc dù sáu tuổi rưỡi, nhưng Hình Vũ Điềm lớn lên trong sự sủng ái, nên tỏ ra có chút yếu đuối.
Đúng lúc này, Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng điện thoại kêu lên trong phòng ngủ chính, cô nhìn con gái một chút liền quay người đi lấy điện thoại.
Hình Vũ Điềm đang khóc lập tức lau nước mắt, đến trước phòng tập đàn, cúi xuống thành thục ấn số của daddy, ấm ức cáo trạng.
“Alo!” Giọng nói ấm áp của Hình Liệt Hàn vang lên, bởi vì anh biết người dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho anh, chỉ có con gái bảo bối củaanh.
*Daddy…” Hình Vũ Điềm cầm điện thoại, trong giọng nói trẻ con có tiêng khóc thút thít.
Tập đoàn Hình thị đại hội cổ đông, Hình Liệt Hàn đã đẩy cuộc họp cổ đông quan trọng lên trước một tháng. Lúc này, hội nghị vừa bắt đầu được một nửa, vẫn còn đang kẹt trong phân đoạn quan trọng. Hình Liệt Hàn đang nghe điện thoại, tất cả cổ đông đều không dám có ý kiến, lần lượt dừng lại chuyện đang làm, yên lặng nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tịch nghe điện thoại. Nhìn sự dịu dàng và nụ cười từ trên khuôn mặt tuần tú của anh, các cổ đông đều biết người gọi cho anh là ai.
Ngoại trừ vị tiểu thư hai lần một ngày gọi điện thoại của Hình gia kia, còn có thể là ai được đây?
Hình Liệt Hàn đứng dậy, làm một động tác tạm dừng, anh vừa thấp giọng dịu dàng nói, vừa bước ra ngoài phòng họp đi đến ban công.
“Hử? Bảo bảo làm sao vậy?”
“Daddy, mami không cho con ăn trưa.” Hình Vũ Điềm lập tức cáo trạng.
Hình Liệt Hàn nghe xong, không nhịn được cười hỏi: “Tại sao lại không cho con ăn cơm trưa?”
Hình Liệt Hàn biết lúc này chắc chắn là con gái đang bị vợ anh bắt đi luyện đàn piano.