Liệu anh có thể mãi mãi không thay đổi không? Liệu anh có trở thành người giống ba cô năm đó không?
Ánh mắt của Bạch Hạ bị Hình Nhất Phàm bắt gặp. Anh quay sang nhìn ánh mắt có chút hoang mang và suy tư của cô, như thể vừa nhìn đã hiểu Bạch Hạ đang nghĩ gì.
Hình Nhất Phàm không khỏi giật mình, không phải Bạch Hạ vẫn còn lo lắng về chuyện của ba cô, mà là đang lo lắng về tương lai của hai người!
Thấy trên đường không có xe cộ, Hình Nhất Phàm tấp vào lề đường. Bạch Hạ đang chìm trong suy tư thì đột nhiên thấy anh dừng xe.
“Sao anh lại dừng xe?” Bạch Hạ thắc mắc.
Hình Nhất Phàm chống một tay lên bánh lái, nghiêng người về phía Bạch Hạ rồi chăm chú nhìn cô: “Vừa rồi em nhìn anh, nghĩ gì thế?”
Bạch Hạ ngây người chớp mắt, sau đó, cô né tránh ánh mắt của anh rồi mỉm cười: “Không có gì! Em chỉ nghĩ về chuyện của ba thôi!”
“Em lo rằng anh sẽ giống ba em sao?” Hình Nhất Phàm trầm giọng hỏi.
Bạch Hạ bị nói trúng tim đen, vừa rồi đúng là cô lo lắng về chuyện đó thật. Dù sao năm đó khi mẹ gả cho ba, mẹ cũng yêu ba vô điều kiện như vậy cơ mà?
Năm đó ba mẹ là một đôi trai tài gái sắc, rất tình cảm. Từ hình cưới của hai người có thể nhận ra bọn họ yêu nhau đến mức nào. Nhưng chuyện sau này lại khiến ai náy cũng phải thở dài.
“Bạch Hạ, nhìn anh này!” Hình Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng.
Bạch Hạ còn đang trốn tránh thì bị anh dịu dàng dùng tay quay mặt lại, sức mạnh của anh khiến cô không thẻ không nhìn anh. Dưới ánh đèn đường ấm áp, ánh mắt Hình Nhất Phàm cũng rất mê hoặc.
Ánh mắt anh sâu sắc, nhưng không che giấu bất cứ tâm tư khó dò nào, như thể trái tim của anh đang mở rộng ra qua ánh mắt này vậy.
Một trái tim yêu thương cô không điều kiện, hiện rõ qua ánh mắt anh.
Hơi thở của Bạch Hạ ngưng trọng. Vì chuyện của ba mẹ mà cô có chút lo sợ, ai cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ngay lúc này, nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên cô có chút áy náy. Cô không nên lo sợ chuyện đó sẽ xảy ra, bởi vì tình yêu anh dành cho cô chân thành không điều kiện, cho dù tương lai chưa rõ sẽ thế nào thì cô cũng phải tin tưởng anh vô điều kiện, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh mới phải.
“Xin lỗi, em…” Bạch Hạ chân thành nói.
Hình Nhất Phàm mim môi mỉm cười, hôn lên môi cô: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em yên tâm, nhát định chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
Bạch Hạ tin tưởng ôm Hình Nhất Phàm, hôn lên má anh: “Ừm, em không nghĩ lung tung nữa, tới thăm ba em đi!”
Hình Nhất Phàm lại lái xe thẳng tới nhà họ Bạch. Bạch Thế Trạch đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã có mấy bình rượu rỗng. Ông muốn mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống lại càng tỉnh. Cồn không thể tẩy sạch nỗi đau bị Diệp Giai Mị lừa dối. Máy năm nay, vì hai đứa nhỏ, vì cái nhà này mà ông lăn lộn trên bàn rượu, dùng tính mạng của mình để tiếp khách, uống nhiều đến mức đau dạ dày, nôn mủa liên tục.
Bây giờ, cái nhà này, ngoài ông ra thì chỉ còn con gái Bạch Hạ.
Bạch Thế Trạch lại ôm đầu, rơi vào đau khổ.
Diệp Giai Mị và Hồ Thắng đuỏi kịp Bạch Oánh, nhưng còn Bạch Vinh không biết đã chạy đi đâu. Lúc này, Diệp Giai Mị đưa con gái tới một khách sạn, không cho cô ta chạy lung tung. Bà ta gọi điện thoại cho Bạch Vinh nhưng điện thoại lại tắt máy. Hồ Thắng thì không biết phải làm sao, trước mặt hai đứa nhỏ, ông ta nhận ra mình vô dụng đến mức nào. Mấy năm nay mặc dù rất thương yêu bọn chúng, ông ta từng ngày ngày lén lút tới trường học ngắm hai đứa con, nhưng cho dù tình yêu của ông ta có lớn hơn nữa thì hai đứa nhỏ này cũng chưa từng cảm nhận được.
Lúc này, ông ta đột nhiên xuất hiện, thừa nhận mình là ba của bọn họ, lại khiến cho hai đứa trẻ cảm thấy chán ghét và kinh tởm.
Trong khách sạn, Diệp Giai Mị nhìn ánh đèn qua khung cửa sổ, bà ta đúng là vừa hoang mang vừa yếu đuối, tất cả tài sản của Bạch Thế Trạch, hoàn toàn vô duyên với bọn họ.
“Oánh Oánh, đến, để ba ngắm con kỹ hơn nào.” Hồ Thắng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn con gái ruột của mình, ông ta vô cùng muốn ôm con bé.
Thế nhưng dáng vẻ lúc này của Hồ Thắng, đối với Bạch Oánh mà nói, lại là vô cùng đáng sợ, giống như một người đàn ông bì ổi vậy, khiến cô bé cảm thấy sợ đến mức chạy đến sau bên cạnh Diệp Giai Mi: “Mẹ, rốt cục thì ông ta là ai2 Đừng để ông ta lại gần con, con sợ.”
Diệp Giai Mị nhìn con gái bài xích như thế, bà ta nhìn về hướng Hồ Thắng đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng cũng cảm thấy chán ghét, trước kia ông ta nói một đống những đường mật, nhưng trước hiện thực, thì không đáng 1 đồng, bà ta vốn cũng là một người phụ nữ ham vật chất, sao lại có thể chịu đựng được người đàn ông không có năng lực chứ?
Trước đó bà ta vừa hưởng thụ tiền của Bạch Thế Trạch vừa hưởng thụ sự ôn nhu của ông ta, bởi vì đó là thứ mà Bạch Thế Trạch không thể cho bà ta, bây giờ, khi không có tiền, Hồ Thắng là cái thá gì cũng không bằng.
“Mi Mị, con gái của chúng ta, thật xinh đẹp mà!” Hồ Thắng cố gắng muốn có được một chút hảo cảm từ con gái.