Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1815




“Đây là lần đầu ba dẫn con ra ngoài gặp bạn của ba, con cho ba một chút mặt mũi, được không?” Bạch Thế Trạch hy vọng cô có thể xuất hiện một cách lộng lẫy xinh đẹp.

“Ba, nếu ba bận quá thì không cần đi cùng con đây. Bây giờ con đang đi với bạn, lát nữa con có thể tự đi mua mà.”

Bạch Hạ cũng không muốn cùng ba đi mua sắm.

“Vậy cũng được! Nhớ phải mua chiếc nào đẹp chút đấy.”

Bạch Thế Trạch nhắn mạnh một lần nữa, ông là một người rất xem trọng sĩ diện.

“Được! Con biết rồi.” Bạch Hạ đáp, cô nghe thấy Bạch Thế Trạch ở bên kia có vẻ đang bận.

“Ba, vậy con cúp máy trước đây.”

“Được! Năm giờ ngày mai ba sẽ đến đón con.” Bạch Thế Trạch nói xong liền cúp máy trước.

Bạch Hạ khẽ thở dài, dường như gọi điện thoại với ba là một chuyện rất áp lực.

Bên trong xe rất yên tĩnh, vừa rồi những lời của Bạch Thế Trạch nói Hình Nhất Phàm cũng đã nghe được phần nào.

Bạch Thế Trạch này tại sao lại ép con gái mình phải ăn mặc đẹp đẽ chứ? Lẽ nào ông định lợi dụng con gái mình để chiều lòng máy vị khách sao? Có lẽ là vì thân phận của Bạch Thế Trạch và những chuyện phong lưu khi còn trẻ của ông nên Hình Nhất Phàm không có chút hảo cảm nào với ông, anh ghét nhất những người đàn ông có cuộc sống riêng tư hỗn loạn như vậy, thêm nữa, mẹ của Bạch Hạ cũng vì vậy mà qua đời. Anh cảm thấy loại đàn ông này không xứng làm người.

Thế nhưng, dù sao ông vẫn là ba của Bạch Hạ.

“Ăn xong tôi phải đi xem một bộ lễ phục. Anh có rảnh không?” Bạch Hạ ngắng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Tôi đi mua với cô.” Hình Nhất Phàm đương nhiên là rảnh, hơn nữa anh cũng phải đi trông chừng cô, không thẻ để cô ăn mặc quá lộ liễu sang đó được.

“Cảm ơn.” Bạch Hạ cũng rất cảm kích vì anh đồng ý đi mua sắm cùng cô. Bữa tối bọn họ đã chọn ăn ở một nhà hàng cao cấp, khi gọi món, Bạch Hạ đã để cho Hình Nhất Phàm gọi món, anh vậy mà thật sự không khách khí gọi cả một bàn đồ ăn, còn thêm một vài món trái cây món ngọt tráng miệng. Bạch Hạ nhìn một màn này, không khỏi thấy mừng thầm.

May là cô đã mang theo tấm thẻ của ba.

Buổi trưa Bạch Hạ ăn không no, buổi tối thực sự rất đói bụng, hơn nữa đều đã gọi rồi, cô có thể không ăn được sao? Cô thật sự là mở to dạ dày mà nhét đồ ăn vào. Bạch Hạ ăn no quá mức, vừa hay gần đó chính là con đường sầằm uất nhất trung tâm thành phố, xe của Hình Nhất Phàm đậu ở bãi đậu xe trước trung tâm mua sắm, hai người bắt đầu đi dạo. Bạch Hạ thế mà lại không biết tìm lễ phục ở đâu, Hình Nhất Phàm đương nhiên biết, bởi vì dì nhỏ của anh là Tưởng San đang điều hành một cửa hàng bán lễ phục cao cấp.

Có điều, anh không định đưa cô đến đó, nếu anh đưa một cô gái đến để đó chọn lễ phục, dì anh nhất định sẽ lập tức báo cáo với ba mẹ anh, đến lúc đó, anh không muốn Bạch Hạ bị làm khó.

Suy cho cùng, mối quan hệ hiện tại của họ cũng chỉ là mối quan hệ hàng xóm.

Gần đây cũng có một số cửa hàng bán lễ phục cao cấp không tệ, Bạch Hạ đứng ở cửa, nhìn thấy những bộ váy dạ hội tuyệt đẹp bên khung cửa kính, cô không khỏi kinh ngạc. Lúc này, Hình Nhất Phàm vươn tay dắt cô vào đại sảnh bên trong.

“Này! Ở đây đắt quá.” Bạch Hạ có chút thậnt trọng, nhưng cô đã đứng ở trong đại sảnh rồi.

Chỉ nhìn thấy những dãy váy dạ hội cao cấp chỉnh tè, mỗi chiếc váy đều mang một loại khí chất sang trọng. Người phục vụ lập tức bước tới, mặc dù Bạch Hạ trông không giống như người có tiền, nhưng cái mũi nhạy bén của bọn họ cũng có thể ngửi thấy mùi tiền trên người đàn ông đang đứng bên cạnh cô. Bộ quần áo trên người anh, chiếc nào không phải là hàng thủ công đặt làm riêng chứ? Thêm khí chất cao quý mà anh toát ra nữa, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cho hai vị ạ?” Cô phục vụ xinh đẹp bước đến, len lén quan sát Hình Nhất Phàm.

“Giúp cô ấy tìm một chiếc váy dạ hội phù hợp, kín đáo một chút.” Hình Nhất Phàm nói.

“Để tôi tự lựa đi!” Bạch Hạ không muốn làm phiền người khác, cô đi tới dãy áo dạ hội lựa từng cái một, người phục vụ vội vàng đi tới giới thiệu cho cô.

Hình Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, những ngón tay mảnh khảnh đỡ nhẹ cằm, ngọn đèn pha lê lấp lánh trên đầu bao phủ lấy anh, những đường nét trên khuôn mặt anh hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú vào bóng dáng đang lựa đồ kia, ngay cả khi cô phục vụ xinh đẹp bưng trà lên cho anh, anh cũng không thèm nhìn một giây nào.

Người có thể làm phục vụ ở đây, ai mà không có ngoại hình ưa nhìn chứ?

Thế nhưng, Bạch Hạ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, kết hợp với quần bò, mái tóc dài buông lơi, dáng vẻ trong sáng và sạch sẽ đó, đứng bên cạnh bọn họ, lại có một sức hấp dẫn riêng.