Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 180




Hình Liệt Hàn cảm thấy rằng người bạn thân của Đường Tư Vũ rất tốt. Nếu người anh em của anh có hứng thú, anh có thể cân nhắc.

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm ẩn chứa điều gì đó, khi anh không nhìn thấy Tô Hi thì không thành vấn đề, nhưng nhìn thấy Tô Hi khiến anh nhớ đến dáng vẻ trần truồng của anh, bị một người phụ nữ nhìn thấy hết, suy cho cùng vẫn cảm thấy tức giận không thôi.

Tô Hi cũng biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, cô định chuồn ra ngoài thanh toán trước, khi ăn được nửa buổi thì cô lấy cớ đi vệ sinh.

Sau khi Tô Hi rời bàn đi ra ngoài, Ôn Lệ Thâm hơi nhíu mày, bèn đứng dậy đi theo ra ngoài.

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đều sững sờ, đều biết hai người này có ân oán với nhau, Đường Tư Vũ không khỏi thầm lo lắng cho bạn thân của mình, hình như tối nay Ôn Lệ Thâm sẽ tranh cãi Với cô.

Là một người đàn ông, miệng Hình Liệt Hàn cong lên một nụ cười đẹp đẽ, có vẻ như người anh em này miệng nói cậu không có hứng thú với Tô Hi, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Ôn Lương Diệu tập trung nhiều hơn vào hai đứa trẻ bên cạnh mình, đối với cậu, Hình Nhất Nặc chỉ là một đứa trẻ, dù đã mười lăm tuổi nhưng vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ.

“Lương Diệu, giao Nhất Nặc cho em đấy, phụ đạo cho nó tốt vào nhé, đặc biệt là môn toán. Nó đã đứng bét trường trong hai học kỳ rồi.”

“Anh, anh có thể nói em là học dốt cũng được, dù sao em cũng không quan tâm.”

Hình Nhất Nặc cong miệng.

“Nói tử tế vào, có khi còn giữ được chút thể diện cho em đấy.” Hình Liệt Hàn nói với tâm trạng không vui.

Khóe miệng Đường Tư Vũ nở nụ cười, xem ra trong mắt người ngoài Hình Liệt Hàn là cao quý, sang trọng, nhưng khi đối mặt với gia đình anh vẫn giống như một đàn anh lo lắng, khá giống tính cách của anh.

Tại quầy nhà hàng, khi Tô Hi tìm thẻ và chuẩn bị tính tiền, một giọng nam trầm thấp ngăn cô lại: “Thôi, bữa này không cần cô trả.”

Tô Hi quay đầu lại, Ôn Lệ Thâm ở phía sau không ngờ tới, cô sửng sốt vài giây: “Không phải anh nói là tôi trả sao?”

Anh ta đã gọi nhiều món ăn đắt tiền như vậy, chẳng phải là đang chống lại cô sao?

“Bữa ăn này không tính, lần sau đi!” Ôn Lệ Thâm nói xong bèn chìa thẻ đen ra, Tô Hi lập tức lo lắng nói với người phục vụ: “Quẹt của tôi, quẹt của tôi đi không muốn lại phải mời anh bữa nữa nên bữa này cứ tính đi!

Người phục vụ nhìn hai tắm thẻ được đưa ra, trong lòng lúng túng, chỉ cười cười không dám nhận.

“Đừng tưởng rằng tôi không đủ tiền, tôi trả được, bữa cơm này coi như tạ lỗi lần trước đã mạo phạm đến anh.” Sau đó, Tô Hi vươn tay ra, định để người phục vụ quẹt thẻ.

Ôn Lệ Thâm là người cực kỳ nhạy cảm, người phụ nữ này nhất quyết trả tiền như vậy, chẳng lẽ là định sau này sẽ không gặp lại anh sao? Anh sẽ không để cô toại nguyện.

Anh đưa tay rút thẻ của cô lại, cầm trong tay rồi ra lệnh cho người phục vụ: “Quẹt thẻ này.”

“Này! Trả thẻ lại cho tôi.” Tô Hi lập tức theo bản năng đi tới giật lại thẻ của cô.

Giọng nói của Ôn Lệ Thâm như có một mệnh lệnh vô hình khiến người phục vụ ngớ ra không dám trái lời, đành dùng tắm thẻ đen thanh toán.

Đúng lúc này, người đàn ông chủ động đưa thẻ cho cô, Tô Hi nhận lấy, tức giận nói: “Anh vừa rồi rõ ràng bảo tôi trả.”

“Đưa điện thoại cho tôi.”

“Làm sao?” Tô Hi hơi trợn mắt hỏi.

“Lưu số của tôi để tiện sau này mời cơm.”

Ôn Lệ Thâm nheo mắt nói.

Tô Hi cắn môi đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy anh bắm một dãy số rồi đưa lại cho co.

“Bữa ăn này rõ ràng nói rằng tôi trả mà.”

Tô Hi phàn nàn.

Ôn Lệ Thâm mặc kệ cô, lấy lại thẻ, bỏ vào VíÍ, xoay người rời đi.

Tô Hi đi theo, vừa tới cửa phòng thứ hai, một người đàn ông tai to mặt lớn bước tới, Tô Hi vội vàng lùi lại, người đàn ông này đã tinh mắt phát hiện ra cô.

“Cô Tô, là cô! Thật là trùng hợp, đến cùng uống rượu với chúng tôi đi. Lần trước cô bỏ đi không uống. Lần này coi như là bồi thường đi”

Tô Hi vừa nhìn đã nhận ra ông ta là nhà đầu tư lớn trong bộ phim vừa rồi, Tổng giám đốc Lý, cô vội vàng cười từ chối ông ta: “Xin lỗi ông Lý, tôi đang đi ăn với bạn, không tiện.”

Tổng giám đốc Lý cậy thế giàu có, Tô Hi trong mắt ông ta chỉ là một diễn viên nhỏ, ông ta lập tức vươn tay nắm chặt cỗ tay cô, dùng sức kéo cô: “Không có gì bắt tiện cả, chỉ cần uống vài ly rượu thôi, nào, nào, nào,…”