Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1774




Sau này đừng làm việc nặng nhọc như vậy, lát nữa ba sẽ đưa cho con một tắm thẻ, tiền trong đó sẽ đủ để con dùng trong một thời gian dài. “

Khẩu vị của Diệp Giai Mị đã hoàn toàn biến mắt, bà ta cảm thấy Bạch Hạ vừa xuất hiện, đã đòi chồng bà muốn này muốn kia, rõ ràng là xem nữ chủ nhân của căn nhà này bà ta không hề tồn tại mà.

Nói sao đi nữa thì tiền của chồng bà ta cũng là tiền của bà ta, chồng bà ta tiêu cho cô như vậy, bà ta cực kỳ khó chịu.

“Thế Trạch à! Người trẻ tuổi mà! Phải phấn đấu vì ước mơ của mình. Ông đừng chiều hư Hạ Hạ. Sau này con bé mắt đi ý chí chiến đấu thì làm sao?”

Nghe thấy Diệp Giai Mị nói như vậy, Bạch Hạ cũng tuỳ tiện nói một câu: “Máy ngày trước nhà dì bị mắt điện.”

“AI Sao vậy?” Bạch Thế Trạch lập tức quan tâm hỏi.

“Vì con không có đủ tiền trả tiền điện nên bọn họ bất ngờ cắt điện”.

“Gần đây con thiếu tiền sao?” Bạch Thế Trạch lo lắng hỏi.

Bạch Hạ cười nhẹ nói: “Ba, con không sao.”

“Lát nữa con giữ lấy tắm thẻ đó, khi nào cần dùng gấp thì cứ lấy ra dùng. Ba không thể ở bên cạnh con, ba cũng rất lo cho con!” Bạch Thế Trạch quyết định phải đưa thẻ cho cô.

Diệp Giai Mị ở bên cạnh nghiền răng nghiền lợi, Bạch Hạ thật sự rất thông minh, biết giả vờ đáng thương nữa chứ.

Bạch Hạ đang ăn thì ngắng đầu nhìn thấy người em trai cùng ba khác mẹ ở đối diện cô đang ngồi bên cạnh ba, cô không khỏi thầm kinh ngạc. Tại sao Bạch Vinh này không giống với ba cô một chút nào vậy? Ngũ quan của ba cô rất chuẩn nhưng Bạch Vinh lại có một khuôn mặt vuông. Cô con gái bên cạnh cũng giống Diệp Giai Mị đến tám phần, thậm chí không thấy có chút bóng dáng nào của ba cả.

Bạch Hạ băn khoăn, chẳng lẽ hai đứa trẻ này không được thừa hưởng một chút nào từ gen của ba sao?

Bữa tối kết thúc lúc 8 giờ 30, Bạch Hạ chuẩn bị rời đi, Bạch Thế Trạch nói với hai đứa con trai con gái trên ghé sô pha: “Hai đứa đi tiễn chị đi đi.”

Bạch Hạ ngược lại lại không muốn, cô lắc đầu nói: “Ba, con tự mình đi được! Mọi người không cần tiễn con đâu.”

Bạch Thế Trạch đã đưa thẻ cho cô, hơn nữa còn bảo cô ngày mai phải nói cho ông biết nhà và xe mà cô thích, ông sẽ cử người đến xử lý cho cô.

Dù sao con gái của bản thân lại phải sống trong nhà của em gái vợ cũ, việc này cũng khiến ông rất mất mặt.

Ông không thể để mắt mặt với bên nhà vợ cũ như vậy được, ông muốn tạo điều kiện sống tốt cho con gái, để bọn họ hiểu rằng cho dù ông đã phụ vợ cũ nhưng ông sẽ không để con gái của bọn họ chịu uỷ khuất nữa.

Bạch Hạ ngồi lên xe, thật ra trong lòng cô vẫn có chút buồn, có lúc cô thật sự rất ghen tị với người khác, tại sao cô lại không có được một mái ắm yên ổn hạnh phúc chứ?

Bây giờ, ba cô dùng tiền để bù đắp cho cô, trong lòng cô từ chối, nhưng nghĩ đến làm vậy có thể khiến Diệp Giai Mị tức giận cô lại nhận lấy.

Người ta nói, con người ta còn sống, còn thở thì còn phải cố gắng, cô không thể đem mẹ mình từ cõi chết trở về, vậy thì, là một đứa con gái, điều cô có thể làm là khiến cho.

người phụ nữ đã phá hủy hạnh phúc của mẹ mình năm đó phải tức chết!

Từ bây giờ, cô sẽ không khách sáo nhận những gì ba mình cho nữa. Cô không thể quên đêm mà dì cùng cô nói chuyện, bà ấy đã khóc và nói rằng năm đó mẹ cô nhận được một tờ giấy báo xét nghiệm, đó là báo cáo xét nghiệm quan hệ ba con, mẹ giấu đi không nói với ai. Lúc đó chỉ có mẹ mới biết mẹ đau đớn nhường nào.

Trên đời này, những người có trái tim không mạnh mẽ một khi đã đi vào ngõ cụt thì không dễ thoát ra được.

Mẹ của cô không thoát ra, bà lao vào sâu trong ngõ cụt, sau đó không bao giờ quay lại nữa.

Mặc dù chính tay bà đã để lại di thư, bà không trách ai, chỉ bảo cô phải sống cho tốt, bà chỉ là không còn cách nào để sống trên thế giới đầy đau khổ này nữa.

Hốc mắt Bạch Hạ có chút ẩm ướt. Kiếp này cô sẽ không như mẹ mình, giao phó sai tình cảm của mình cho một người đàn ông nào đó, cô phải trừng to mắt lên, nhìn cho thật kỹ.

Trên ban công lầu hai biệt thự của Hình Nhất Phàm, anh vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ngày thường màu trắng, mái tóc đen như mực bị gió đêm thỏi khô, rũ lộn xộn trước anh lộ vẻ quyến rũ mê người, khiến anh trông giống như một cậu nhóc mới lớn. Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá trong tay, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Đoá Đoá, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về phía con đường dẫn vào trung tâm thành phố ở cách biệt thự không xa.

Anh không biết mình đang chờ cái gì, nhưng lúc này trong lòng anh có chút buồn bực, anh cũng không biết mình nên làm gì nữa.