Kỷ An Tâm sửng sốt trước cuộc gọi của anh, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhắc máy: “Alo!”
“Tối nay anh rảnh.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm giọng đáp.
“ÒI Được rồi, để tôi đặt nhà hàng! Anh thường dùng cơm ở đâu?” Kỷ An Tâm nghĩ đến thân phận của anh, nên không phải nhà hàng nào cũng có thể mời được anh tới.
“Miễn là yên tĩnh chút là được.”
“Nhưng với thân phận của anh không cần phải tránh đi sao?”
Kỷ An Tâm là vì lo cho an toàn của anh.
“Cần.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.
Kỷ An Tâm hơi lo, có chút khó khăn nói: “Đã vậy, vậy sao tôi mời được anh đi ăn được?”
“Em có thể không cần mời anh đi ăn tối, em chỉ cần nấu cho anh một bữa tối cũng được, đến nhà anh.” Người đàn ông xem ra đã có sắp xếp sẵn rồi.
Kỷ An Tâm khẽ liếc đôi mắt đẹp của cô: “Cái gì? Tới nhà của anh?”
“Đúng! Về nhà anh nấu cho anh một bữa ăn, thấy sao?”
“Tôi..” Kỷ An Tâm do dự, nếu đi ăn nhà hàng thì không sao, nhưng nếu đến nhà anh, không phải ở một mình với anh sao?
Cô lo lắng và sợ hãi, ngay cả khi cô không biết sao lại lo lắng, sợ điều gì.
“Gần đây anh có làm một số việc, cần phải kín tiếng, nên ít ra ngoài ăn! Quyết định vậy đi! Tối nay em mua đồ đến nhà anh để nấu.” Hoắc Kỳ Ngang đã đưa ra quyết định.
Tim Kỷ An Tâm không khỏi thắt lại một chút, công việc hiện tại của anh quả thực là một mục tiêu rất lớn, đồng thời cũng rất nguy hiểm.
“Được rồi!” Kỷ An Tâm thở dài, cô chỉ có thể làm thế, không thể để anh gặp nguy hiểm!
Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ như đang nở nụ cười hài lòng: “Em nấu món gì, anh ăn món đó.”
“Tôi sẽ liệu rồi mua.” Kỷ An Tâm trả lời: “Nhà anh còn thiếu thứ gì?”
“Xem ra cái gì cũng thiếu, đã lâu không nấu ăn, có cần anh nhờ trợ lý đến giúp không?”
“Không cần, tôi sẽ tự mua.” Kỷ An Tâm nói.
“Được rồi! Tối nay gặp lại, anh làm việc đây.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền cúp điện thoại.
Kỷ An Tâm cầm điện thoại ngây người ra một hồi, cô đột nhiên nghĩ có một việc phải làm, chính là nhanh chóng lập danh sách những đồ cần mua, tránh mua thiếu mắt thứ gì làm ảnh hưởng tới bữa tối.
Kỷ An Tâm mát nửa tiếng đồng hồ mới lên xong danh sách đồ cần mua, sau khi lập xong một danh sách dài, cô không khỏi cười thầm, cô nhàn rỗi vậy sao?
Khoảng 3 giờ chiều, Kỷ An Tâm đến một siêu thị lớn gần đó, bắt đầu đẩy một chiếc xe đẩy, bắt đầu mua những thứ cần mua theo danh sách.
Đây là thời gian nhàn nhã và tự tại, không vội vã, đi giữa các kệ hàng hóa rực rỡ, thời gian mua sắm, thực sự rất tốt đẹp.
Kỷ An Tâm đang nghiêm túc chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Kỷ An Tâm gọi điện cho mẹ lúc năm giờ.
“Mẹ, buổi tối con không về nhà ăn cơm.”
“ỪI Đi ăn với ail Với Trầm Duệ hả?” Giọng của mẹ cô đầu ở dây bên kia truyền đến, rất tò mò.
“Dạ! Bạn bè ạ.” Ánh mắt Kỷ An Tâm có chút chột dạ.
“Không phải Trầm Duệ chứ! Mấy ngày nay không gặp, khi nào mời thằng bé về nhà dùng bữa!”
“Mẹ, quan hệ giữa Trầm Duệ và con không phải như mẹ nghĩ, chúng con chỉ là tình bạn trong sáng, mẹ đừng lo nghĩ nhiều.”
Kỷ An Tâm giải thích với mẹ.
“An Tâm, Trầm Duệ không tệ! Con còn kén chọn gì với cậu ấy chứ? Hay trong lòng con vẫn chưa quên được người đàn ông đó? Mẹ không đồng ý con qua lại với nó nữa đâu, năm đó nó đã làm những gì, ba nó làm gì con.” Trong giọng điệu của mẹ cô, có sự bất mãn vô cùng lớn đối với Hoắc Kỳ Ngang.
Một tia chua xót thoáng qua trong mắt Kỷ An Tâm: “Mẹ, mẹ chăm sóc Hiểu Hiểu giúp con, con sẽ cố về sớm.”
“Được rồi! Con cũng nên kết bạn nhiều hơn. Con cũng không còn nhỏ nữa. Cũng nên lo dần được rồi, không phải Trầm Duệ cũng không sao, chỉ cần con thích, mẹ đều chấp nhận.” Sau đó, mẹ cô không quên nói thêm: “Ngoại trừ Hoắc Kỳ Ngang, ngay cả khi bây giờ nó là phó tổng thống, mẹ cũng phản đối.”