Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2543




May mắn thay, tủ quần áo của người đàn ông này rộng đến mức đáng kinh ngạc, đủ chỗ cho hai người trồn trong đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hứa Tâm Duyệt không có thời gian đẩy người đàn ông này ra, chứ đừng nói đến việc đoán xem tại sao anh lại muồn trồn vào đây.

 

Cô linh cảm rằng Hứa An An sắp đi vào đây rồi.

 

Cố Thừa Tiêu cũng không biết tại sao, thấy người phụ nữ này trốn trong tủ quần áo của anh, mà vừa hay anh cũng cảm thấy Hứa An An rất phiền, vậy nên máu xông lên não, thế là anh cũng trốn vào theo. Đại khái, thấy Hứa An An phiền chỉ là lý do thứ hai, chủ yếu là như vậy anh có thể thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn của một người phụ nữ khác.

 

Tủ quần áo của Cố Thừa Tiêu nếu chỉ có mình Hứa Tâm Duyệt trồn thì rộng rãi dư dã nhưng khi chen vào thêm một người đàn ông cao 1m85 thì trong phút chốc lại trở nên vô cùng chật hẹp.

 

Hứa Tâm Duyệt trốn ở trong góc, còn bàn tay của người đàn ông thì tự nhiên đặt trên vai cô, khuôn mặt và cơ thể của anh đều đang hướng về phía cô. Hứa Tâm Duyệt giật mình suýt chút nữa la lên, người đàn ông này vẫn đang để trần nửa thân trên!

 

Trong tủ quần áo mờ tối, mọi giác quan đều được phóng đại lên.

 

Lúc này, tiếng trượt cửa của cánh cửa phòng thay đồ bên ngoài vang lên, Hứa An An không được mời mà bất ngờ bước vào.

 

Hứa An An thực sự rất tò mò một người đàn ông cao quý.

 

như Cố Thừa Tiêu thì tủ quần áo của anh sẽ trông như thế nào.

 

Hứa An An cũng cho rằng Cố Thừa Tiêu không ở trong phòng ngủ của anh vậy nên cô ta càng tự ý đi xem.

 

Cô ta đứng trước một dãy tủ kính dưới ánh đèn pha lê, ngắm nhìn bộ sưu tập đồng hồ số lượng giới hạn trên thế giới, còn có một số đồ dùng cho nam giới xa xỉ, mỗi một món đồ đều toát lên khí chất không tầm thường.

 

Hứa An An không thể dời mắt đi được, mặc dù bây giờ cô ta không thiếu những thứ này, nhưng chỉnh phục được người đàn ông này là điều một người phụ nữ như cô ta cảm tháy tự hào nhất, cũng đáng huênh hoang nhất.

 

Nhưng mà cô ta lại không biết, trong một dãy tủ quần áo được đóng kín ở bên cạnh, có hai con người đang trốn ở bên trong.

 

Tim Hứa Tâm Duyệt như sắp nhảy vọt ra ngoài, cô nghe rất rõ tiếng bước chân của Hứa An An đang đi qua đi lại trước cửa tủ, chỉ cần cô ta đi tới đẩy cánh cửa tủ này ra, cô và anh sẽ bị phát hiện mắt.

 

Thậm chí còn bị phát hiện trong tư thế vô cùng mờ ám.

 

Lúc này, từ luồng sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa tủ, trong bóng tối mò mịt, cô mơ hồ cảm giác được khuôn mặt của người đàn ông đang cách mình rất gàn, hơi thở của anh nhàn nhạt phả lên má cô.

 

Chết mát thôi!

 

Càng lo lắng thì càng dễ mắc sai làm, Hứa Tâm Duyệt cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán sắp nhỏ xuống mắt, cô đưa tay lên muốn lau mồ hôi, nhưng lại đụng vào một cái móc áo, nhắc luôn cả móc áo lên, làm cả đồ và móc đều cùng rơi xuống dưới nền tủ.

 

Hơi thở của Hứa Tâm Duyệt như nghẹn lại, cô hít sâu một hơi theo bản năng.

 

Lúc này, hai cánh môi lạnh như băng chặn lấy môi cô, ngăn lại tiếng la giật mình cô suýt thốt ra.

 

Còn tay của anh thì nhanh chóng bắt lấy chiếc móc áo, ngăn cho nó không rơi xuống phát ra âm thanh Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mặt, chặn trên cánh môi mêm mại của cô là môi của anh…

 

Sợ chỉ vừa buông ra thì cô đã la lên, vậy nên người đàn ông rất tự giác tiếp tục chặn lấy môi cô, trong đôi đồng tử đen láy của anh ánh lên sự thích thú.

 

Hứa An An ở ngoài đi hết một vòng nhưng cô vẫn chưa tìm thấy Cố Thừa Tiêu, vậy nên cô ta lắm bẩm: “Thừa Tiêu đi đâu rồi chứ? Chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng làm việc?”

 

Vừa dút lời, Hứa An An liền gấp gáp chạy sang phòng làm việc tìm người.

 

Tiếng chân cô ta ngày càng xa, khoảng một phút sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng.

 

Mà trong tủ quần áo, người phụ nữ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đẩy mạnh người đàn ông đang hôn mình ra, cô mở cửa tủ thở dốc bước ra.

 

Người đàn ông lướt qua một dãy áo sơ mi trắng, tuỳ tay lấy ra một chiếc, tao nhã mặc vào, chậm rãi cài lại cúc.

 

“Sao anh có thể làm như vậy chứ?” Hứa Tâm Duyệt vừa chà mạnh đôi môi của mình, vừa trừng mắt nhìn người đàn ông đã chiếm tiện nghi của cô.

 

“Tôi giúp cô vậy mà cô không cảm ơn tôi, còn dám chỉ trích tôi à?” Cố Thừa Tiêu mặc một chiếc áo sơ mí trắng, dưới ánh đèn pha lê càng toát lên vẻ cắm dục mê người.

 

Nhưng mà kẻ khốn nạn sỗ sàng với cô ban nãy là ai hả?