Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2386




Chương 2386:

 

“Là… là một người quen cũ của Có tổng.”

 

“À! Vậy tôi có thể vào không?” Trần Mỹ Trân hỏi.

 

“Đương nhiên có thể, mời người vào trong.” Trợ lý vội vàng gõ cửa vài cái, sau đó mở cửa mời bà vào. Trần Mỹ Trân bước vào phòng làm việc của chồng, điều đầu tiên mà bà nhìn thấy là chồng mình đang đứng cạnh ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng, đồng thời bà còn nhìn thấy một cô gái trẻ lạ mặt đang ngồi trên ghé sô pha bên cạnh.

 

Cố Minh Phàm tiền đến trước một bước, kéo vợ mình đến trước mặt Nghê Sơ Tuyết, ông không giấu nổi sự kích động nói: “Mỹ Trân, đến đây, để anh giới thiệu với em một chút.”

 

Trần Mỹ Trân nhìn chồng mình, rồi lại nhìn sang cô gái trẻ trước mặt, bà chung sống với chồng nhiều năm như vậy, có thể cảm nhận được cô gái trước mặt có đôi mắt rất giống chồng mình.

 

Nhưng mà, bà vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô gái này và chồng mình là như thế nào.

 

Trong khi Cố Minh Ohàm đang suy nghĩ giới thiệu con gái của mình như thế nào.

 

“Chào dì, con tên là Nghê Sơ Tuyết.” Nghê Sơ Tuyết lễ phép lên tiếng, cô sợ sự hiện diện của mình sẽ gây rắc rồi cho ba.

 

Trần Mỹ Trân có chút kinh ngạc: “Con tên là Sơ Tuyết?”

 

“Đúng vậy, Mỹ Trân, em không tin được đâu, đứa con gái đã mắt tích của anh năm đó lại xuất hiện trước mắt anh.”

 

Đôi mắt của Cố Minh Phàm đỏ bừng vì phán khích, cảm xúc của ông lại lần nữa trào dâng.

 

Trần Mỹ Trân kinh ngạc nhìn Nghê Sơ Tuyết, có chút không dám tin.

 

*Dì ơi, người đừng lo, con chỉ vừa trở về để gặp ba thôi, con sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai người.”

 

Nghê Sơ Tuyết rất hiểu chuyện lên tiếng, cô sợ Trần Mỹ Trân sẽ tức giận.

 

Đôi mắt Trần Mỹ Trân sau khi sửng sốt vài giây thì hiện lên ý cười dịu dàng, bà đặt túi xách xuống, nắm lấy tay Nghê Sơ Tuyết: “Con đừng sợ, dì không bận tâm máy cái đáy, dì ngược lại còn vui thay cho ba con ấy chứ, con có thể quay về bên cạnh ông ấy, cả hai chúng ta đều rất vui mừng. “

 

Nghê Sơ Tuyết vừa ngạc nhiên lại vui mừng nhìn người dì hiền lành này, cô không ngờ rằng mình lại được chấp nhận một cách dễ dàng như vậy.

 

Cố Minh Phàm hiểu vợ mình, bà ấy là một người rất hiền lành tốt bụng, công việc của bà ấy là quản lý chỉ tiêu cho quỹ từ thiện, trong những năm qua, bà ấy đã làm việc rất chăm chỉ, phân phát từng khoản tiền đến tay những người gặp khó khăn.

 

Vì khi còn trẻ bà ấy bị tai nạn xe cộ, không có con được, gặp được ông lúc đó thất bại vô cùng đau khổ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, từ đó đến nay, cả hai đều dốc lòng làm công việc từ thiện này.

 

Vậy nên, khi con gái xuất hiện, ông không hề lo lắng rằng vợ mình sẽ không chấp nhận cô. Nếu không phải quá bận rộn vì công việc, bà ấy sớm đã muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi.

 

“Sơ Tuyết, con thật xinh đẹp!” Trần Mỹ Trân khen ngợi.

 

Bà nói vậy làm cho Nghê Sơ Tuyết có chút ngượng ngùng: “Cám ơn dì đã khen ạ.”

 

“Khẩu âm của Sơ Tuyết nghe không giống người trong nước, con bé được gia đình nào nhận nuôi vậy?” Trần Mỹ Trân hỏi chồng.

 

“Là một cặp vợ chồng tốt bụng từ nước ngoài đã nhận nuôi Sơ Tuyết, năm đó con bé bị đưa đến viện mồ côi. Anh định tìm thời gian sang đấy cảm ơn cặp vợ chồng này cho đàng hoàng.”

 

“Như vậy cũng tốt, Sơ Tuyết, con có muốn ở lại bên cạnh ba con không?” Trần Mỹ Trân cũng rất mong chờ, bọn họ đã từng tuổi này rồi mà trong nhà vẫn quá yên tĩnh, vắng vẻ.

 

Nghê Sơ Tuyết thấy mình đã được chấp nhận, cô đương nhiên đã nghĩ đến việc này, nhưng mà cô phải thảo luận lại vấn đề này với ba mẹ nuôi ở nước ngoài, cô không thể tự mình ra quyết định được.

 

“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối, còn có một vị khách quan trọng mà anh muốn giới thiệu em.” Cố Minh Phàm nói với vợ.

 

“Được, vậy chúng ta đặt sẵn nhà hàng đi!”

 

Từ trong văn phòng đi ra, trợ lý còn đang lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trần Mỹ Trân nắm tay Nghê Sơ Tuyết đi ra ngoài, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Cố phu nhân rất thích cô con gái này của của Có tổng”

 

Cố Minh Phàm lái xe, Trần Mỹ Trân và Nghê Sơ Tuyết ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện, nói về việc trong những năm qua cô đã lớn lên ở nước ngoài như thế nào. Nghê Sơ Tuyết càng lúc càng cảm thấy Trần Mỹ Trân tốt bụng, cô cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của một người mẹ từ bà.