Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2367




Hạng Bạc Hàn nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng thương của cô, anh đau lòng nói: “Tôi gọi điện nhưng điện thoại của em tắt máy, tôi đoán chắc em xảy ra chuyện gì đó rồi, ban nãy nghe một bác quầy hàng kể, em bị trộm đồ.”

 

“Vâng! Ví tiền và điện thoại đều bị trộm mát rồi, cái khác.

 

không mát.” Trong lòng Nghê Sơ Tuyết vừa ấm áp vừa cảm động, hóa ra là bởi vì không gọi được cho cô, người thông minh như anh mới xuất hiện ở nơi này tìm cô sao?

 

“Đi, tôi đưa em về khách sạn, kiểm tra điện thoại và ví tiền của em.” Hạng Bạc Hàn nói xong, nhìn dòng người trên phó, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô. Còn Nghê Sơ Tuyết dưới lực nắm tay, lộ ra cảm giác an toàn lạ thường.

 

Nghê Sơ Tuyết ở trong dòng người, cho dù được Hạng Bạc Hàn nắm chặt, nhưng vẫn luôn đụng phải một số hành khách vài lần, Hạng Bạc Hàn quay lại cảm giác được, cánh tay rắn chắc của anh bỗng nhiên đưa ra ôm thân hình mảnh mai của cô gái bên cạnh.

 

Nghê Sơ Tuyết thoạt nhìn có chút mệt mỏi đói bụng, thân thể yếu ớt, lòng bàn tay to lớn vòng quanh eo cô dường như truyền đến một luồng sức mạnh, khiến cô nhẹ nhàng bước về phía trước. Cuối cùng, bước ra khỏi đám đông trong thành phố náo nhiệt, đến dãy ô tô màu đen đậu bên đường, những vệ sĩ nhìn Nghê Sơ Tuyết đã được tìm thấy, đều thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh Hạng Bạc Hàn, bọn họ đều nhận thức được sâu sắc, cô gái này ở trong lòng ông chủ quan trọng như nào.

 

Nghê Sơ Tuyết ngồi lên xe của Hạng Bạc Hàn, vừa ngồi ghế sau, Hạng Bạc Hàn từ bên trong xe lấy ra một bai nước đưa cô: “Uống chút nước đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết sắp chết khát rồi, cô cầm chai nước trực tiếp uống hết nửa bai, uống tới nỗi có chút thở hổn hến, mới lau miệng, phát hiện ra người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.

 

Cô vừa đậy nắp chai lại, vừa đỏ mặt, thất lễ quá mà.

 

“Xin lỗi, chú Hạng, để chú lo lắng cho em rồi.” Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ xấu hỗ ngại ngùng.

 

Hạng Bạc Hàn cong môi cười, ánh mắt có chút ấm áp: “Em không sao là được rồi.”

 

Trải qua lần này, Nghê Sơ Tuyết không dám đi lung tung nữa, hơn nữa ví tiền và điện thoại cũng không thể tìm lại, cô sợ rằng chỉ có thể ở trong khách sạn thôi.

 

“Em có cần đến đồn cảnh sát một chuyến không?”

 

*Tôi sẽ để cho thuộc hạ đi báo án ở đồn cảnh sát gần đây, em yên tâm!” Hạng Bạc Hàn nói với vệ sĩ ở phía trước: “Về khách sạn.”

 

Nghê Sơ Tuyết gật đầu, ở bên cạnh người đàn ông này, cô cảm thấy cực kỳ có cảm giác an toàn.

 

Chiếc xe quay trở lại khách sạn, bởi vì đường khá xa, cộng thêm giờ cao điểm của buổi tối, tắc đường rất nghiêm trọng, nên trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể ngủ trong xe.

 

Lần này Nghê Sơ Tuyết đi quá mệt rồi, trong xe lúc đi lúc dừng, dừng như có một loại công hiệu ru ngủ, khiến mi mắt của cô nặng nề không thẻ nhắc lên.

 

Còn cô của lúc này cực kỳ buồn ngủ, đầu dựa vào cửa sổ, tay nắm chặt dây an toàn, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

 

Hạng Bạc Hàn vẫn luôn cảm giác được cô, đợi đến lúc anh nhìn thấy cô, thì cô đã gật gù ngủ say rồi.

 

“Lái xe ổn định chút.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng nói với vệ Sĩ trước mặt.

 

Vệ sĩ nhìn từ kính chiếu hậu phát hiện Nghê Sơ Tuyết đã ngủ, cũng không tiếp tục vượt lên trước nữa mà ổn định lái xe.

 

Ngồi ghế sau ngủ, vốn dĩ Nghê Sơ Tuyết là dựa vào cửa sổ, nhưng vẫn là không nhịn được từng chút một dựa về phía bên trái, Hạng Bạc Hàn đang đợi chiếc đầu nhỏ của cô dựa vào bên này.

 

Nhìn cô ngủ say giống như một đứa trẻ, anh cong môi mỏng, bàn tay đưa ra nhẹ nhàng đỡ đầu cô dựa vào vai anh.

 

Nghê Sơ Tuyết ở trong giấc ngủ, giác mộng lơ lửng cuối cùng cũng ổn định, bởi vì dường như cô đang dựa vào bờ vai ấm áp mạnh mẽ, khiến cô ngủ rất yên tâm. Trên đường đi bị tắc đường, thông thường sẽ mắt nửa tiếng để đến khách sạn, nhưng rõ ràng là bị kẹt xe trên con đường này hơn một tiếng, tuy nhiên, Hạng Bạc Hàn cũng không cảm thấy phiền phức chút nào, anh nhìn mặt trời lặn ở phía xa, vẻ mắt chưa bao giờ bình tĩnh như này. Hơn nữa cô gái dựa trên vai anh, ngủ rất yên tĩnh, bên ngoài cửa có động tĩnh huyên náo như nào, cũng đều không đánh thức được cô.

 

Lúc đội xe đến trước khách sạn, vệ sĩ đằng trước dừng xe ở cửa lớn, nhỏ tiếng hỏi: “Ông chủ, có cần trở về phòng không?”

 

Hạng Bạc Hàn cũng đang suy nghĩ, nên gọi cô dậy, hay đưa cô về phòng ngủ tiếp, thứ ngăn cản anh là quan hệ của bọn họ, Hạng Bạc Hàn vẫn quyết định gọi cô dậy.

 

“Sơ Tuyết, dậy đi.” Hạng Bạc Hàn thắp giọng gọi cô.

 

Nghê Sơ Tuyết tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mơ màng mở mắt, song cô cảm giác được bản thân đang tựa trên vai Hạng Bạc Hàn, cô lập tức tỉnh lại trong giây lát.

 

Cô giật mình, lập tức che khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình: “Xin… xin lỗi, chú Hạng, có phải là mạo phạm đến chú rồi không?”