Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1890




Bùi Nguyệt Hoàng đã có tính toán về việc này, cô gật đầu: “Đúng vậy, sau này tôi sẽ cố gắng không uống nhiều rượu nữa.”

 

Lam Thiên Thần cười nói: “Con gái ở bên ngoài, tốt hơn là nên uống ít rượu một chút .”

 

“Lam nhị thiếu gia sao cũng đến quán bar đó? Là đi với bạn bè sao?” Bùi Nguyệt Hoàng cũng tiếp tục nói về chủ đề này. Thực ra, cô đã ở vị trí cao nhiều năm như vậy, vẫn không giỏi tán gẫu.

 

“Đúng vậy, tôi đến đó với một vài người bạn để giết thời gian.”

 

“ÒI May là tôi không gây rắc rối cho cậu. Nếu cậu đi cùng bạn gái của mình, thì tối qua chắc chắn sẽ khiến cô ấy hiểu lầm rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười, đồng thời, cô cảm thấy cảm giác đau đớn ở mắt cá chân càng lúc càng rõ ràng.

 

Đôi mắt trong veo như sao sáng của Lam Thiên Thần thoáng qua một tia kinh ngạc, anh lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa có bạn gái.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng sững sờ, cô có chút ngượng ngùng nói: “AI Tôi không có ý gì khác đâu.”

 

Câu nói ban nãy của cô rất dễ gây hiểu lầm là cô đang nghe ngóng về đời sống tình cảm cá nhân của anh.

 

Lam Thiên Thần vươn tay rót trà cho cô: “Uống chút nước đi! Tôi nghe trợ lý của cô nói ban nãy cô vẫn đang họp, ở’ công ty rất nhiều việc sao?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy cốc uống một ngụm nước ấm: “Không sao.” Nói xong, cô tò mò hỏi: “Công ty của gia tộc cậu không phải do anh cả của cậu đang gánh vác sao?

 

Bây giờ do cậu tiếp quản rồi sao?

 

Người nổi tiếng nhất của nhà họ Lam có lẽ là Lam Thiên Hạo, bởi vì anh thường xuất hiện trong các bữa tiệc kinh doanh và cũng xuất hiện trên nhiều tạp chí. Thiếu gia thứ hai của nhà họ Lam, Lam Thiên Thần ở nước ngoài nhiều năm, tất nhiên sẽ không được nhiều người biết đến.

 

“Anh cả và chị dâu của tôi đã cùng ba mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới. Bây giờ, công ty do tôi quản lý.” Lam Thiên Thân giải thích.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngay lập tức nhớ đến Lam Thiên Hạo đã kết hôn cách đây một thời gian, có vẻ như họ đã đi hưởng tuần trăng mật rồi.

 

Lực chú ý của Bùi Nguyệt Hoàng lúc này đều nằm trên mắt cá chân của cô, ban nãy bị vắp đã đau rồi, lúc này cơn đau đã thấu tận xương tủy, cô không khỏi khẽ than nhẹ.

 

Lam Thiên Thần ở đối diện nghe vậy lập tức ngắng đầu nhìn sang, thì thấyBùi Nguyệt Hoàng đang nhíu mày, tựa hồ không được khỏe. “Bùi tiểu thư, cô bị sao vậy?” Lam Thiên Thần quan tâm hỏi, chẳng lẽ là do đói quá?

 

“Không có chuyện gì, chỉ là lúc xuống xe vô tình bị trật thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng thầm than xui xẻo.

 

Lam Thiên Thần lập tức đứng dậy nói: “Để tôi xem.”

 

“Hả? Không cần đâu, không sao, không có gì nghiêm trọng lắm đâu.” Bùi Nguyệt Hoàng có chút xáu hổ, hơn nữa Lam Thiên Thần cũng chỉ một người mà cô mang ơn thôi, cô không nghĩ tới chuyện phát triển thêm bước nữa với anh.

 

Lam Thiên Thần thấy cô đau đến nỏi phải than lên, hẳn là rất nghiêm trọng, anh quan tâm nói: “Ăn xong, tôi sẽ cùng cô đến bệnh viện kiểm tra.”

 

“Cảm ơn, nhưng thực sự không cần.” Bùi Nguyệt Hoàng lịch sự từ chối. Lam Thiên Thần cũng thu lại, anh cũng biết chừng mực. Ban nãy trong thời gian chờ đợi, anh đã tra được một số thông tin về cô, cũng hiểu được một chút. Cô là con gái duy nhất của nhà họ Bùi, một thân một mình gánh vác công ty của gia tộc.

 

Hai mươi chín tuổi vẫn đang cống hiến tất cả cho công ty, còn có một bài báo riêng phân tích đời sống tình cảm của cô. Nghe nói cô không hề có ý định kết hôn, bởi vì một người tài giỏi như cô sau khi về nước liền kế thừa công ty của gia tộc, lịch sử yêu đương của cô hoàn toàn trống trơn, năng lực của cô không thua bất kỳ người đàn ông nào, tính cách của cô mạnh mẽ lại đem theo chút lạnh lùng. Nếu không có người đàn ông đủ dũng khí, căn bản không dám tiếp cận cô.

 

Lúc này, Lam Thiên Thần nghĩ ngợi, có lẽ bài báo đó nói đúng, cô thực sự là một người rât kiên cường.

 

Lúc này thức ăn đã được dọn lên, đúng lúc cả hai đều đã đói, Bùi Nguyệt Hoàng mời: “Ăn thôi! Hương vị thức ăn ở đây rất ngon, tôi thường đến đây ăn.”

 

Lam Thiên Thần cũng gắp thức ăn lên cho vào miệng, mùi vị không tệ, có lẽ là do anh đang đói chết được. Nhưng anh vẫn duy trì một cách ăn uống rất tao nhã.

 

Điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng ở phía đối diện đột nhiên vang lên, Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn, là ông nội gọi đến.

 

Chân cô đau nên không thể đi đến bên cạnh nghe máy, đành phải ngồi tại chỗ nhấc máy lên.

 

“Alo! Ông nội.”

 

“Nguyệt Hoàng! Ăn cơm chưa con?” Giọng ông cụ đầy quan tâm vang lên ở đầu dây bên kia.

 

“Đang ăn ạ.”

 

“Bây giờ mới ăn sao? Chú ý ăn uống khoa học đầy!”