Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1683




“Vậy các người có chứng cớ gì để chứng minh những gì tôi đã làm?” Trương Đinh Hương hỏi ngược lại.

 

“Chờ đến trong phòng thẩm vấn, người ta sẽ nói chuyện rõ ràng với bà, bà mua chuộc bảo mẫu, nỗ lực mưu sát Y’ tiểu thư ba tháng tuổi năm đó như thế nào.”

 

Trương Đỉnh Hương sợ tới sắc mặt trắng nhợt, bà ta không ngờ là một việc che nhiều năm bị lộ tẩy nhanh chóng như vậy?

 

Rốt cuộc là người nào? Bà ta nghĩ, nhất định là Lam Sơ: Niệm trở về tìm bà ta báo thủ, chết tiệt, năm đó nếu như cô ta bị ném xuống sông, còn có phát sinh chuyện ngày hôm nay sao? Bà ta hận chết rồi người bảo mẫu nhát gan đó.

 

Sau khi Lam Thiên Hạo nghe xong điện thoại của Y Cảnh Long, liền lái xe về nhà, anh nghĩ muốn về nhà cùng Lam Sơ Niệm thương lượng một chút. Bảy giờ tối, Trương Đinh Hương ngồi trong phòng thẩm vắn, đỉnh đèn trắng hắt lên bà ta, trên mặt bà ta trang điểm da mặt trắng toát giống như ma nữ, bà ta trầm mặc ngồi, không nói được một lời.

 

Mà lúc này, Y Cảnh Long cũng chạy tới ngồi trong phòng làm việc của cảnh sát, ông cầu xin cùng quan sát thẳm vấn vợ mình.

 

Đại đội trưởng đồng ý cho ông đi vào cùng theo dõi. Lúc này, Trương Đinh Hương ngồi bên trong phòng thẳm vần, ánh mắt kinh hoảng lấy nhìn bốn phía, lúc này, một nam một nữ cảnh sát thẩm vấn bà ta ngồi xuống, nhìn bà ta nói: “Trương Đỉnh Hương, mời bà nói sự thực 20 năm trước, bà mua chuộc được bảo mẫu, nỗ lực sát hại đứa trẻ do Y Cảnh Long và vợ trước sinh ra như thế nào.”

 

Trương Đinh Hương nghe xong, lập tức căn chặt hàm răng nói: “Các người có chứng cớ gì chứng minh là tôi làm? Tôi căn bản không có gặp qua hai bảo mẫu đó.”

 

“Bà chưa từng gặp qua sao?” Nữ cảnh sát hỏi.

 

*Tôi đương nhiên chưa từng gặp, lúc ấy tôi cũng có thai con gái mình ở tỉnh khác mà!” Trương Đinh Hương nói khẽ.

 

*Hẳn là khi chuyện xảy ra, bà vừa mới sinh con gái một tháng, con gái của bà sinh ra trong bệnh viện thành phố trọng điển, bà xác định vẫn còn ở ngoại tỉnh chứ?”

 

“Tôi… Tôi không còn nhớ thời gian nữa, đã quá lâu rồi.”

 

Trương Đinh Hương hàm hồ trả lời một câu.

 

“Chuyện sinh con này bà đều không nhớ rõ sao, vậy bà còn nhớ rõ cái gì? Vậy bà nhớ kỹ bà tốn bao nhiêu tiền mua chuộc hai người bảo mẫu không? Bà tốn một triệu, vào lúc đó, mỗi người bảo mẫu chia năm trăm ngàn, các bảo mẫu phải làm, chính là ôm bé gái kia năm đó, bị người khác ném xuống sông gần đó chết đuối.”

 

Sắc mặt Trương Đinh Hương càng ngày càng khó coi, thậm chí toàn thân của bà ta đều không cằm được mà run tây.

 

Mà đúng lúc này, bên cạnh đại đội trưởng, cấp dưới của anh nói với anh một câu: “Lam tiên sinh cùng Lam tiểu thư: tới.”

 

“Mời bọn họ vào đi!” Đại đội trưởng cảm thấy, thời điểm như vậy, là người hại bị Lam Sơ Niệm có quyền nghe.

 

` Cảnh Long nhìn vợ mình trong phòng thẩm ván, dáng vẻ trên mặt bà ta giả tạo như vậy, ông thật sự chưa từng thấy qua, cảm thấy vô cùng xa lạ.

 

Lúc này, Lam Sơ Niệm cùng Lam Thiên Hạo cùng nhau tiến đến, Lam Sơ Niệm thấy ba mình cũng ở đây, cô lập tức lo lắng ngồi vào bên cạnh ông: “Ba, ba cũng ở đây sao?”

 

Y Cảnh Long nhìn đứa con gái suýt chút nữa mắt đi năm đó, viền mắt ông nóng lên: “Sơ Niệm, là ba hại con và mẹ con, quen biết người phụ nữ ác độc như vậy, là ba sai rồi.”

 

“Chúng ta vẫn nên nghe thẳm tra đi!” Đại đội trưởng nói một câu, nói với cấp dưới của anh: “Tiếp tục hỏi bà ta, có phải khẳng định không biết hai người bảo mẫu hay không?”

 

Cảnh sát lập tức hỏi lại Trương Đinh Hương một lần nữa: “Trương Đinh Hương, có phải bà khẳng định bản thân không biết hai người chăm sóc Y tiểu thư khi đó hay không?”

 

Trương Đinh Hương khoanh tay, vô cùng khẳng định nói: “Tôi đương nhiên không biết bọn họ.”

 

Lúc này, đại đội trưởng lại phát ra chỉ thị: “Hãy phát cuộc điện thoại bà ta gọi vào buổi chiều đó, để cho bà ta tự mình nghe một chút.”

 

Mà lúc này, cảnh sát cầm một máy ghi âm đặt ở trước mặt Trương Đinh Hương: “Trương Đinh Hương, bà tốt nhất nghe một chút, cái này có phải cuộc điện thoại bà gọi cho một số điện thoại vào buổi chiều hay không, thậm chí ở trong điện thoại bà cùng người nào đó đang giao dịch nữa, mục đích giao dịch, vẫn là chuyện bà từng làm qua rồi, thuê kẻ giết người.”

 

Nói xong, giọng viên cảnh sát vọng lại trong phòng thẩm vấn yên tĩnh, trong máy ghi âm buổi chiều Trương Đinh Hương cùng sát thủ bí ẩn kia trò chuyện, cứ như vậy không giữ lại chút nào vang lên.

 

Mà trong đó, trong miệng Trương Đỉnh Hương lại nói ra một cái tên, Khưu Ngọc Liên.

 

Trương Đinh Hương trừng mắt hoảng sợ, quả thực muốn sợ tới ngất đi, bà ta không ngờ là cuộc gọi điện thoại buồi chiều lại bị thu âm lại? Cả người bà ta đều thở hỗn hẻn, muốn hủy cái máy ghi âm này.

 

Mà người nghe thẩm tra bên ngoài, cũng đều trần trụi thấy được người thâm độc của người phụ nữ này, nghe bà ta vô cùng bình tĩnh bàn luận giết một người như thế nào, đồng thời không tiếc tiền của, chỉ cần có kết quả, thậm chí còn muốn trước chiều mai, sẽ có một mạng người.