Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1513




Bởi vì cô không biết, người đàn ông này vì để dành ra thời gian đi cùng cô mà đêm qua đã làm việc cật lực.

 

Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Kiều Mộ Trạch mới tỉnh dậy, anh mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời ngắm nhìn cô gái bên cạnh cửa sổ. Cô chống cằm, một bên gương mặt mềm mại của cô được tắm trong ánh nắng, vô cùng xinh đẹp.

 

Anh không khỏi ngắn ngơ vài giây.

 

Trang Noãn Noãn cảm thấy máy bay đang đáp xuống, cô muốn xem anh đã tỉnh lại hay chưa, vì vậy cô không khỏi quay đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt thâm sâu khó lường.

 

Anh không chỉ đã tỉnh, mà còn không biết từ bao giờ đã nhìn chằm chằm vào cô.

 

Chạm phải đôi mắt này, Trang Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thẹn thùng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng lên.

 

Cô hoảng sợ né tránh ánh mắt anh rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm cảnh, dù trước mắt là biển mây tráng lệ, thế nhưng trái tim của cô đã không còn để ở đây nữa rồi.

 

Trong đầu cô chỉ có cảm giác ngượng ngùng không ngừng ập đến, tại sao anh cứ nhìn cô chằm chằm vậy?

 

Khóe miệng Kiều Mộ Trạch nhếch lên nở một nụ cười, nhìn thấy cô vẫn ngây thơ như một thiếu nữ, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Ba năm trước, anh đã dặn dò Chu Đào rằng nhất định phải bảo vệ cô cho tốt, không ngờ đến ba năm sau, cô thật sự vẫn thuần khiết như nước.

 

Trang Noãn Noãn ngoài việc phóng khoáng biểu diễn trên sân khấu thì bước xuống sân khấu cô vẫn là một người bảo thủ.

 

Máy bay hạ cánh an toàn, bọn họ được một chiếc xe thương gia hạng sang đón, hai người đi thẳng về hướng nhà bà ngoại Trang Noãn Noãn.

 

Dọc đường đi có thể nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên khó có thể thấy được ở những đô thị phồn hoa bậc nhất. Trang Noãn Noãn rất vui vẻ, cũng đã nửa tháng rồi từ lúc cô và bà ngoại cách biệt.

 

“Một lát nữa tôi đến thị trấn mua ít quà sang cho ngoại.”

 

Trang Noãn Noãn nói với người đàn ông bên cạnh mua rồi, đi thẳng sang đó là được.” Kiều Mộ Trạch nói.

 

Trang Noãn Noãn sửng sót: “Anh mua rồi sao? Mua khi nào vậy?”

 

“Tôi nhờ trợ lý của mình mua một ít rồi chuyển thẳng lên máy bay rồi.”

 

Trái tim Trang Noãn Noãn không khỏi nóng lên, cô đột nhiên có một loại cảm giác, trước mặt người đàn ông này, cô luôn là người biết sau cùng, cô đang suy nghĩ cái gì, anh cũng đều đã làm xong cả rồi.

 

*Cảm ơn anh.” Cô cảm động nói.

 

Kiều Mộ Trạch chỉ mím môi cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn làn nước xanh và núi non trong vắt ngoài cửa sổ, trong lòng anh cảm thấy rất thư thái.

 

Sau khi đi qua khu vực thị trấn, xe phải lái qua một con đường lầy lội, cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà nằm trơ trọi trên vùng núi hoang vu. Ngôi nhà mang một cảm giác đã có nhiều năm tuổi, những bức tường xám xịt, mái lợp bằng ngói đen dày, bên ngoài vườn là một chiếc cổng đắp lên bằng gạch, bên cạnh một dãy hàng rào trúc, được bao quanh bởi những cây dây leo màu xanh, trông rất đơn sơ, mang đậm chát nông thôn.

 

Chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen dừng lại trước cửa, Trang Noãn Noãn nói với Kiều Mộ Trạch ở trên xe: “Anh chờ một chút, tôi đi xác nhận xem có phải là nhà này không.”

 

Trang Noãn Noãn chỉ nhớ có vẻ như là ở đây, nhưng cô cũng không chắc lắm.

 

Trang Noãn Noãn xuống xe, Kiều Mộ Trạch cũng đi theo sau, Trang Noãn Noãn đi về phía cổng sân, vừa đến gần công sân thì nghe thây tiêng chó sủa âm ỉ, cô lập tức bị doạ đến tái cả mặt.

 

Cô vội quay người lại, Kiều Mộ Trạch một tay ôm chặt lầy cô. Từ trong một cái ổ chó nhỏ, một con chó con vừa mới cai sữa lao ra sủa hai người.

 

“Đậu Đậu! “Một giọng nói quen thuộc vang lên, bà của Trang Noãn Noãn bước ra từ cổng sân.

 

“Bà ngoại!” Trang Noãn Noãn vui mừng kêu lên, thì ra cô không có đi nhằm đường!

 

Bà cụ thấy cháu gái đã đến, vui mừng khôn xiết nói: “Noãn Noãn! Cháu đến rồi!”

 

Bà cụ nhìn thấy cháu gái tới thì rất vui mừng, nhưng đồng thời, ánh mắt của bà cũng lập tức chú ý đến chàng thanh niên cao lớn đang đứng bên cạnh Trang Noãn Noãn, thầm nghĩ, cháu gái mình từ khi nào lại đổi một trợ lý đẹp trai như vậy rồi?

 

“Noãn Noãn, vị này là trợ lý mới của cháu sao?” Bà cụ vừa nghĩ đến bèn lên tiếng hỏi.

 

Trang Noãn Noãn giật mình không biết nên nói sao. Trợ lý sao? Bà ngoại vậy mà xem Kiều Mộ Trạch bên cạnh cô là trợ lý của cô?

 

Cô vừa định giải thích với bà đây là một người bạn của cô thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh mỉm cười, ngọt ngào nói: “Chào bà ngoại, cháu là trợ lý mới của Noãn Noãn, cháu gọi là Tiểu Mộ.”

 

Lão phu nhân nghe thấy quả nhiên là thật thì trong lòng cũng rất vui mừng, bà thấy vị trợ lý này có vẻ rất thông minh, có năng lực, bà lập tức phấn khích gọi một tiếng: “Ò!