Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1424




Lúc này, có một chiếc xe từ khách sạn đi tới, Kiều Mộ Trạch đạp mạnh chân ga, mặt trời mọc lên và sương mù cũng tản bớt đi một chút, xe của anh gia tăng tốc độ. Dưới bóng cây cách Trang Noãn Noãn không xa có hai người đàn ông hút thuốc đang nhìn bóng dáng của Trang Noãn Noãn đứng đằng kia.

 

Lúc này có hai người quét rác ở bên cạnh đang thu dọn rác, hiện tại bọn họ không tiện xuống xe nên đợi hai người quét rác rời đi.

 

Gần chỗ bức tường chỉ có mỗi cô gái này, cũng là thời điểm thích hợp để cho bọn họ ra tay.

 

Trang Noãn Noãn cũng không hề ý thức được nguy hiểm đằng sau mình, đối với cô mà nói, cô đã chìm đắm trong tâm trí đi tìm kiếm vết tích của ba mẹ mình.

 

Hai người quét rác sau khi làm xong việc thì lên xe của họ, lái xe rời đi.

 

Bọn họ vừa đi, mặc dù ở gần đó cũng có không ít người qua lại, nhưng đều là đi xe đạp ngang qua, chỉ cần bọn họ lái xe đến bên cạnh Trang Noãn Noãn thì có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt cô đi.

 

Cộng thêm việc sương mù dày đặc thì đây chính là thời điểm thích hợp nhát để bọn họ hành động.

 

“Đi.” Người đàn ông ngồi ghế lái nói một câu, hai người đội mũ đeo khẩu trang bịt kín mặt từ từ lái xe đến phía sau Trang Noãn Noãn.

 

Mà đúng lúc này, có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen quỷ dị lao ra khỏi màn sương lái đến đây.

 

Người đàn ông ở trong xe nhìn thấy bóng dáng Trang Noãn Noãn đứng ở đẳng xa, đồng thời Kiều Mộ Trạch cũng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy về phía cô, cảm giác được sự nguy hiểm khiến anh cau màu.

 

Trang Noãn Noãn nghe thấy đằng sau có tiếng xe, cô quay đầu mới phát hiện ra chiếc xe này đang ở bên cạnh cô, mà hai người đàn ông mặc áo đội mũ đen đeo khẩu trang đang tiến gần về phía cô.

 

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các người… các người muốn làm cái gì?”

 

Bọn họ không nói chuyện, hai người đàn ông bao vây cô, Trang Noãn Noãn thấy vậy thì nhanh chóng định chạy đi từ phía bên cạnh.

 

Một người đàn ông hung hăng giật túi xách của cô, kéo cô quay, lại siết chặt tay rồi đẩy cô lên xe.

 

“Bỏ tôi ra… bỏ tôi ra! Cứu mạng…” Trang Noãn Noãn hết sức giãy dụa.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen lao vào chiếc xe đen đó ngăn không cho chúng lên xe.

 

Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, hai tên bắt cóc kinh ngạc ngẵng đầu lên nhìn, mà Trang Noãn Noãn cũng bị dọa sợ, lúc này cô nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước xuống, vậy mà lại là Kiều Mộ Trạch.

 

Trong lòng cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng lo lắng cho anh, cô không cầu cứu anh mà quay ra nói: “Kiều Mộ Trạch, anh đi đi, bọn họ là người xấu… mau đi đi!”

 

Kiều Mộ Trạch nhướng mày, trong lòng cô gái này nghĩ cái gì vậy? Anh đã đến rồi cô còn muốn anh đi? Cô không muốn sống nữa hay sao?

 

“Buông cô ấy ra.” Kiều Mộ Trạch nhìn thấy hai người này là người Châu Á nên trực tiếp dùng tiếng Trung.

 

“Đừng lo chuyện bao đồng.” Tên bắt cóc lên tiếng cảnh cáo, trong tay hai người bỗng nhiên cầm một con dao ngắn, muốn dọa Kiều Mộ Trạch.

 

Hai người đàn ông này là sát thủ do Lý Đạt mời về, nhưng bọn họ không quen Kiều Mộ Trạch, họ chỉ nhận nhiệm vụ, không quan tâm đến những thứ khác.

 

Trang Noãn Noãn thấy trong tay chúng có dao, cô lập tức hét lên: “Kiều Mộ Trạch, mặc kệ tôi, anh mau đi đi.”

 

“Có bản lĩnh thì nhắm vào tôi.” Kiều Mộ Trạch không những Ũ không đi mà còn khiêu khích họ, anh muôn kích động cơn tức giận của họ để bọn chúng nhắm vào anh.

 

Trang Noãn Noãn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, người đàn ông này có phải không muốn sống nữa không? Bọn chúng có dao mà!

 

“Cút đi!” Trong đó có một tên bắt cóc cầm dao bước lên trước, bọn họ muốn đuỏi Kiều Mộ Trạch đi ngay lập tức rồi bắt cóc Trang Noãn Noãn lên xe, tìm một nơi để giải quyết cho xong việc.

 

Trang Noãn Noãn bị siết chặt cổ, một tay khác của tên bắt cóc cầm dao dí sát vào cổ cô.

 

Kiều Mộ Trạch lùi về phía sau tránh con dao đâm tới, tên bắt cóc thấy vậy thì lao vào anh đâm tiếp, Kiều Mộ Trạch đột nhiên giữ chặt tay đang cầm dao của hắn, xoay vòng lại liền khống chế được tên bắt cóc này, hắn giữ chặt dao nhưng lại bị tay của Kiều Mộ Trạch mạnh mẽ chề trụ kề sát dao vào cô hắn.

 

Kẻ bắt cóc đang giữ Trang Noãn Noãn nhìn thấy em mình bị khống chế, sắc mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng.

 

“Buông em tôi ra.” Người đàn ông này thấp giọng nói.

 

“Vậy anh hãy buông cô gái này ra trước.” Kiều Mộ Trạch nheo mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

 

“Anh, đừng lo cho em, anh ta không dám giết em.” Người đàn ông bị Kiều Mộ Trạch khống chế nghĩ rằng anh không dám giết người.