Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1405




“Alo, Kiều tổng, Trang tiểu thư đã rời đi.”

 

Khóe mắt Kiều Mộ Trạch hơi trầm xuống: “Rời đi? Cô ấy đi rồi?”

 

“Có thể cô ấy vẫn còn trong khách sạn, nhưng không ở trong phòng của anh nữa.”

 

“Được, tôi hiểu rồi.” Sau khi Kiều Mộ Trạch ngắt cuộc gọi với Dương Lệ, ngay lập tức anh gọi cho Chu Đào.

 

“Alo, Kiều tổng.” Chu Đào rất nhanh đã bắt máy.

 

“Trang Noãn Noãn có phải ở chỗ anh không?”

 

“Đúng, Noãn Noãn và Sơ Niệm đang ở trong phòng nghỉ. Cảm ơn Kiều tổng đã chăm sóc cho chân của cô ấy.”

 

“Được, để cô ấy cho anh chăm sóc, thay tôi chăm sóc cho cô ấy thật cần thận.” Kiều Mộ Trạch dặn dò.

 

Chu Đào nghe xong, trong lòng thầm biết vị trí của Trang Noãn Noãn trong lòng Kiều Mộ Trạch, thực sự rất khác.

 

“Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy hết mình.” Chu Đào nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.

 

Cho đến giờ, anh không biết thực sự mối quan hệ của Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch là ở mức độ nào. Anh chỉ cảm thấy Trang Noãn Noãn thực sự may mắn khi được Kiều Mộ Trạch chăm sóc.

 

Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn định về nhà, nhưng Chu Đào hy vọng rằng cô sẽ ở lại, đợi muộn một chút hãng về, vì anh cũng đang bận tiếp vài người khách, chưa thể dứt ra được.

 

Trang Noãn Noãn chỉ có thể đợi, đợi một lèo qua ba giò, hai người Diệp Mạn Ni bước vào lối vào phòng nghỉ, họ đã chọn xong váy và đưa vào phòng của mình.

 

“Ôi, ai đây, cuối cùng cũng nỡ rời khỏi Kiều Mộ Trạch rồi đây à?” Diệp Mạn Ni chế nhạo.

 

“Các cậu đừng thế, chân của Noãn Noãn bị thương rồi.” Lam Sơ Niệm giải thích ngay lập tức.

 

“Sóm không bị, muộn không bị, lại đúng hôm nay mới bị.

 

Chúng ta đã nhảy rất nhiều lần rồi, cô ta vẫn bình thường mà, Trang Noãn Noãn, tâm cơ của cô ghê gớm đấy!” Lâm Thiến nói với giọng điệu kỳ lạ.

 

Trang Noãn Noãn đối mặt với sự hiểu lầm của hai người Diệp Mạn Ni, cô im lặng, không muốn giải thích, vì giải thích cũng bằng thừa.

 

Lam Sơ Niệm muốn giải thích, đã bị Trang Noãn Noãn kéo lại: “Sơ Niệm, mình muốn về nhà. Phiền cậu bảo tài xế đưa mình về được không?”

 

“Được, giờ vẫn còn sớm, mình sẽ đưa cậu về.” Lam Sơ Niệm nói, đỡ Trang Noãn Noãn đứng dậy rời đi.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn thấy bàn chân bị băng bó của cô, đi một đôi dép của khách sạn, ngay cả khi họ tin rằng cô thực sự bị thương, họ cũng không muốn thông cảm cho cô.

 

Trang Noãn Noãn được Lam Sơ Niệm đỡ ra ngoài, tài xế đã đậu xe ở cửa khách sạn đợi cô, Trang Noãn Noãn ngồi ở ghế sau Lam Sơ Niệm an ủi cô: “Noãn Noãn, đừng để bụng những lời của Mạn Ni và Tiểu Thiến đã nói ban nãy.”

 

“Mìn không sao, Sơ Niệm, cậu không cần phải lo cho mình đâu.” Trang Noãn Noãn mỉm cười, cô chỉ muốn yên lặng trở về nhà nghỉ ngơi.

 

Trang Noãn Noãn được đưa về nhà, bà ngoại nhìn thấy bàn chân bị thương của cô thì rất thương xót, Trang Noãn Noãn chỉ nói cô bị một chiếc đỉnh nhỏ đâm vào, chứ cô không dám nói, vì sự bất cẩn của cô khiến lòng bàn chân của cô chảy nhiều máu đến vậy.

 

Lam Sơ Niệm về khách sạn, tối nay ở đây tổ chức buổi dạ tiệc rất hoành tráng!

 

Ngoại trừ Trang Noãn Noãn không tham gia được, tất cả những người biểu diễn và khách mời đến xem Chương trình đều có thể tham gia.

 

Bữa tối được tổ chức vào lúc bảy giờ. Trong sảnh ăn tối sang trọng, mọi thứ đều đầy vẻ xa hoa bắt mắt của giới thượng lưu.

 

Nhìn thấy Trang Noãn Noãn không còn ở đây nữa, trái tim của Diệp Mạn Ni rộn ràng, nghĩ là cơ hội của mình tới rồi, Kiều Mộ Trạch nhất định sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.

 

Khoảng tám giờ, Lam Thiên Hạo bước ra cùng Lam Sơ Niệm, phong thái tiểu thư nhà giàu kia của Lam Sơ Niệm cũng tràn đầy, ngọt ngào quyến rũ chính là nhãn của cô nàng.

 

Cả nụ cười và cái nhíu mày đều khiến người khác rất thoải mái, hôm nay có một vị khách nam người nước ngoài trẻ tuổi ở đây rất để ý đến cô.

 

Ở lễ khai mạc vào buổi sáng, anh ta rất ngạc nhiên khi thấy màn múa cột của cô, anh ta muốn tìm cơ hội gặp cô.

 

Lâm Thiến nhìn Lam Thiên Hạo đến, mắt cô ta không giây nào muốn rời khỏi anh, cô ta lập tức bước lên phía trước chào hỏi.

 

Lam Thiên Hạo gật đầu với cô ta, sau đó quay sang nói với Lam Sơ Niệm: “Em có muốn cùng anh tới chào hỏi mấy người bạn kinh doanh của anh không?”