Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1403




“Được rồi! Anh à, nếu như anh đừng đối xử quá khắt khe với em thì cuộc sống của em sẽ tốt hơn nữa.”

 

Lam Sơ Niệm ủ rũ, nói xong đứng dậy đi ra ban công.

 

Phía sau, ánh mắt của Lam Thiên Hạo dõi theo bóng lưng mảnh mai của cô, anh không khỏi khẽ thở dài, có phải thật là quan tâm quá nhiều không? Khiến cô chán ghét rồi?

 

Lam Sơ Niệm đứng bên ban công vươn vai, sau đó quay lại hỏi người đàn ông trên sofa: “Anh có biết số điện thoại trong phòng của Kiều Mộ Trạch không? Có thể gọi một cuộc nội bộ tới đó không? Em muốn tìm Noãn Noãn.”

 

Lam Thiên Hạo trả lời: “Được, em thử ấn gọi 999 xem sao!”

 

Lam Sơ Niệm trở lại phòng, gọi 999.

 

Lúc đó, Trang Noãn Noãn đang buồn chán ở trong phòng của Kiều Mộ Trạch, đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đến, cô có linh cảm, dường như ai gọi tới tìm mình.

 

Cô vội lò cò một chân đến cái bàn nhỏ nghe điện thoại.

 

Cô nhắc máy lên: “Alol”

 

“Alo, Noãn Noãn, là mình, Sơ Niệm.” Lam Sơ Niệm vui vẻ nói.

 

“Sơ Niệm, là cậu à, thật tốt quá, cậu đang ở đâu?” Trang Noãn Noãn cũng rất vui khi có thể liên lạc với các thành viên trong nhóm.

 

“Mình ở với anh trai, Mạn Ni và những người khác đang ở trong phòng nghỉ, cậu sao rồi? Chân của cậu bị thương sao?”

 

Lam Sơ Niệm ở đầu dây bên kia hỏi một cách quan tâm.

 

“Mình bị chảy máu ở lòng bàn chân, khó đi lại.”

 

“Hả? Nặng vậy sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.

 

Trang Noãn Noãn chỉ đành kể về chuyện hồi sáng khi đang xỏ giày, dưới đế giày có một cái định nhỏ, Lam Sơ Niệm nghe xong, cảm tháy rất thương bạn.

 

“Noãn Noãn, thực sự là cậu nên nói với tụi mình, nói không chừng tụi mình có thể hủy bỏ buổi biểu diễn.” Lam Sơ Niệm nói.

 

“Mìn không muốn để họ thất vọng, họ rất muốn tham gia buổi biểu diễn này.” Trang Noãn Noãn thở dài, quan hệ giữa cô và hai người Diệp Mạn Ni đã trở nên căng thẳng như vậy, cô không muốn làm cho mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn.

 

“Cậu ngốc quá, đương nhiên là chân cậu quan trọng rồi! Tụi mình đều hiểu mà.” Lam Sơ Niệm nói.

 

Trang Noãn Noãn mỉm cười: “Không sao, chân mình bây giờ đã được băng bó bằng thuốc rồi.”

 

“Có phải Kiều Mộ Trạch đích thân bôi thuốc cho cậu không?”

 

Lam Sơ Niệm cười hỏi.

 

Trang Noãn Noãn là người không thích nói dối, cô chỉ là hơi nóng mặt, cũng không đến nỗi là vui: “Đúng, là anh ta.”

 

“Oa! Trang Noãn Noãn, mình thấy anh ấy siêu tốt với cậu luôn!

 

Liệu anh ấy có phải thích cậu thật không đấy?” Lam Sơ Niệm kết thúc câu hỏi với một nụ cười.

 

Ngay lập tức Trang Noãn Noãn ngăn cô hiểu lầm.

 

“Sơ Niệm, không phải như cậu nghĩ, mình và anh ta không có liên quan gì cả.”

 

Lam Sơ Niệm đầu dây bên kia vẫn không tin lắm: “Noãn Noãn, : anh ấy không thể vô duyên vô cớ mà đối tốt với cậu đâu, anh ấy nhất định là thích cậu rồi.”

 

“Sơ Niệm, đừng bàn về chuyện này nữa. Hiện tại mình đang ở trong phòng của anh ta, cậu có thể tới đón mình đi không?”

 

Trang Noãn Noãn vẫn muốn rời khỏi đây, cho dù Kiều Mộ Trạch có uy hiếp, cô cũng không sợ.

 

“Cậu muốn mình qua đó sao? Được thôi, mình sẽ qua ngay.”

 

Lam Sơ Niệm cũng muốn nhìn vết thương ở chân của cô.

 

“Mình đang ở phòng riêng của Kiều Mộ Trạch, nhưng mình không biết là tầng hay phòng nào.”

 

“Không sao, mình sẽ hỏi anh trai.” Lam Sơ Niệm trấn an một câu liền cúp điện thoại.

 

Sau khi Lam Sơ Niệm cúp máy, cô liền bước đến trước mặt Lam Thiên Hạo: “Anh cả, hỏi anh một chuyện này, anh có biết phòng riêng của Kiều Mộ Trạch ở đâu không?”