Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1334




Tối nay ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang rất khó mới có thể rời khỏi cô.

 

Ngoài cửa kính đèn sáng trưng, dệt lên người cô, Hoắc Kỳ Ngang mát lần nhìn sang, đều thấy thần sắc Kỷ An Tâm lười biếng, ánh mắt tự nhiên mà thoải mái, làm anh thật muốn… ôm chặt lấy cô.

 

Rốt cuộc, anh cũng lái xe đến bên bờ sông, nơi này đến tối vẫn không ít xe đi, từ đây có thể nhìn thấy biển hoa pháo bông, nơi Hoắc Kỳ Ngang đậu xe cũng có tầm nhìn tốt nhất khu vực này.”

 

Kỷ An Tâm nhìn rực rỡ khói lửa ở phía xa, không khỏi có chút trầm mê, nhưng đến khi cô phát hiện ra, ánh mắt người đàn ông đã nóng bỏng rơi trên người cô.

 

Cô ngắng đầu tiếp ánh mắt anh, trực tiếp nhìn ra khát vọng của người đàn ông này.

 

Kỷ An Tâm như có dòng điện chảy qua, người đàn ông thăm dò trên người cô, cô liền hiểu anh muốn làm gì.

 

Cô không khỏi có chút buồn cười, đồng thời cũng to gan ôm lấy cổ anh, bốn phiến môi hợp chung lại một chỗ.

 

Cô để cho anh chờ quá lâu, cô cũng kiềm chế quá lâu, sớm chiều ở cùng anh, cô mới phát hiện, cô đã lấy lại tình cảm ban đầu với anh.

 

Cho nên, cô nguyện ý vì anh mà trả giá, cũng nguyện ý vượt qua mọi sợ hãi. Một cái hôn, cả hai đều như lửa cháy, Hoắc Kỳ Ngang dừng ở trán cô nói: “Chúng ta về nhà.”

 

“Được!” Kỷ An Tâm đồng ý với anh.

 

Chiếc xe đen nhỏ chạy thẳng về biệt thự của Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm đột nhiên cảm thấy hình như nơi này khá gần nhà mình.

 

“Đến nhà em đi.” Kỷ An Tâm to gan nói.

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngangn âm u thâm thúy, như dã thú được thả ra.

 

“Được!” Tất nhiên là anh không ý kiến.

 

Cửa nhà Kỷ An Tâm bị mở ra, đèn còn chưa kịp mở, bóng người đàn ông đã trùm lên cô, lửa nóng hừng hực thiêu đốt căn phòng.

 

Sáng sớm.

 

Trong chăn ấm, Kỷ An Tâm ngủ trên ngực người đàn ông, cổ hơi lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy dấu hôn loang lổ, tóc đen che kín gõ má, mang theo ý vị thỏa mãn.

 

Hoắc Kỳ Ngang mở mắt, ánh mắt cảm kích, như anh mới lấy được trân châu vậy, ôm thật chặt người con gái trong ngực, hôn nhẹ lên trán cô.

 

Kỷ An Tâm bị hôn, mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng miệng cô khẽ nhoẻn, hiện lên vẻ hạnh phúc.

 

“An Tâm, chúng ta kết hôn đi!” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp cầu hôn.

 

Kỷ An Tâm nhướng mi, cười nhìn anh: “Được? Lúc nào? Đền em tìm bố mẹ hỉ hộ khẩu!”

 

Hoáắc Kỳ Ngang ngắn ngơ, anh cười hôn lên trán cô: “Chờ đã, anh chuẩn bị được nhẫn kim cương rồi em đồng ý anh cũng không muộn.”

 

Anh chỉ là quá khát vọng được tiến vào cuộc sống hôn nhân với cô, bây giờ anh lại cảm thấy mình như gã học trò nghèo, cái gì cũng chưa chuẩn bị.

 

– Ễ Kỷ An Tâm không khỏi lắc đầu: “Không cần, mua luôn nhẫn cưới đi! Em không chờ được nữa.”

 

Hoắc Kỳ Ngang chạm trán mình vào trán cô, trầm giọng nói: “Được, anh chuẩn bị nhẫn cưới.”

 

Lúc này Kỷ An Tâm mới yên tâm ôm lấy anh, tối hôm qua, những gì vui vẻ kích động lại đánh úp cô thêm một lần.

 

Cô biết, cô có cả đời với người đàn ông này mà bản thân tuyệt sẽ không hối hận.

 

“Chờ đã, hay chúng ta đừng vội chuẩn bị! Đi đăng ký trước, không làm hôn lễ!” Kỷ An Tâm nối.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức hiểu ý cô, bởi bố anh vẫn còn trong tù, cho nên sẽ vắng mặt một trưởng bối.

 

Nội tâm anh vô cùng cảm động, anh ôm chặt cô vào ngực: “An Tâm, thiệt thòi cho em rồi.”

 

Hốc mắt Kỷ An Tâm hơi ước, cô thiệt thòi, nhưng quan trọng là cô thấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là mọi thứ đã về lại vị trí cũ.

 

Vào ngày thứ ba, khi đi thăm ba mình, Hoắc Minh nghe được tin họ sẽ kết hôn, ông trầm mặc một hồi, lại thở dài: “Được, hai đứa tự quyết đi! Ba không có ý kiến.”

 

“Ba, con và An Tâm có cùng suy nghĩ, chờ ba ra tù mới tổ chức!”

 

Hoáắc Minh run rẫy mắt vài giây: “Sao phải đợi ba ra tù?”