Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1317




Tuy nhiên, bên tai cô lại vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông đang có tâm trạng tốt: “Em nhìn anh bao lâu rồi?”

 

Kỷ An Tâm lập tức nghiêng mặt đi: “Em vừa mới ngủ dậy thôi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không vạch trần cô, trong lòng anh tràn đầy vui sướng, tay của anh vẫn đặt trên ngực cô, anh tham lam muốn tận hưởng thêm chút nữa mới rút tay lại.

 

Kỷ An Tâm lập tức quay đầu nhìn anh chằm chằm, tỏ ý cảnh cáo.

 

Hoắc Kỳ Ngang không sợ chết cười: “Hưởng thụ dư vị chút thôi mà.”

 

“Anh đừng có mà lợi dụng em đang bị thương mà động tay động chân với em.” Kỷ An Tâm cảnh báo.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức bị dạy dỗ: “Anh nào dám.”

 

*Hôm nay anh đi đón con gái em về đây, phải đưa ba mẹ em về nhà an toàn đấy! Còn nữa, nếu người của anh có nhiều thì anh cử hai vệ sĩ đi bảo vệ bọn họ đi. “Kỷ An Tâm nói với anh.

 

: Về việc này, Hoắc Kỳ Ngang cũng đã nghĩ tới rồi, anh gật đầu nói: “Em yên tâm, anh đã sắp xếp ổn thoả cả rôi. Hơn nữa, những người nên xử lý đều đã được xử lý cả rồi, hẳn là không còn nguy hiểm gì nữa đâu.”

 

Kỷ An Tâm không khỏi nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy còn ba anh thì sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang không giấu giềm cô: “Có lẽ là phải vào trong đó nửa năm.”

 

Kỷ An Tâm vốn dĩ muốn trả lời đây là điều mà Hoắc Tư Minh đáng phải nhận. Nhưng lời nói vừa đến cỗ họng, cô vẫn là nuốt xuống, không nói gì.

 

Hoắc Kỳ Ngang nắm lấy tay cô nói: “Đừng lo, có lẽ ba anh sẽ không ngăn cản chuyện của chúng ta nữa đâu. Ông ấy đã có lòng ăn năn rồi.”

 

“Dù sau này có chúng ta ra sao đi nữa, em cũng không muốn gặp ông ấy lắm.” Kỷ An Tâm vẫn có nguyên tắc của mình.

 

“Được! Anh tôn trọng quyết định của em, sau này chúng ta kết hôn, em muốn làm gì anh đều nghe theo ý em.” Hoắc Kỳ Ngang không dám đưa ra yêu cầu nào khác. Anh biết rằng ba mình rất quá đáng, ông đã từng tổn thương cô rất nghiêm trọng.

 

Kỷ An Tâm không muốn nói về chủ đề này nữa, cô ngắng đầu lên nói: “Anh mau đi đón Hiểu Hiểu về đây đi, em nhớ con bé quát”

 

“Được, anh đi liền đây. À đúng rồi! Anh phải bảo trợ lý đưa ít đồ chơi đến đây.” Hoắc Kỳ Ngang nhớ đến trong nhà mình không có đồ chơi trẻ em, vậy thì về sau Hiểu Hiểu sống ở đây nhất định sẽ rất nhàm chán.

 

“Anh không cần mua đâu, từ đây về sau anh có thời gian thì chơi với con bé nhiều chút! Đừng mua đồ chơi, chiều hư con bé mắt.” Kỷ An Tâm nói.

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang loé qua ý cười: “Em yên tâm, cả đời này anh đều sẽ xem Hiểu Hiểu như con đẻ của mình.”

 

Trong lòng Kỷ An Tâm chấn động, xem ra việc cô thay đổi tháng sinh của con gái, người đàn ông này thật sự không có chút nghỉ ngờ.

 

“Nếu em thực sự đã từng cùng người đàn ông khác trải qua tình một đêm, liệu anh vẫn sẽ chấp nhận em và yêu em cả đời này không?” Kỷ An Tâm nghiêm túc hỏi anh.

 

Trong mắt Hoắc Kỳ Ngang không có chút do dự nào, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng an ủi cô: “Kỷ An Tâm, em chính là em. Ở trong mắt của anh, chỉ cần là em, anh sẽ yêu em cả đời.

 

Chuyện cũ đã qua, anh tuyệt đối sẽ không truy cứu.”

 

Trong lòng Kỷ An Tâm lóe lên một tia tự trách, hốc mắt hơi ươn ướt, cô hít sâu một hơi nói: “Có một chuyện em phải nói với anh.”

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi có chút mong đợi, cười hỏi: “Em giấu anh chuyện gì sao?”

 

Kỷ An Tâm cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi quyết định dùng câu nói thẳng thắn nhát: “Hiểu Hiểu là con của anh, không phải là kết quả tình một đêm nào của em cả.”

 

Hoắc Kỳ Ngang sững sờ trong chốc lát, lúc anh hồi thần trở lại, tim lại run lên khi bị tin tức oanh tạc, vẻ mặt anh vui mừng khôn xiết như một đứa trẻ. Anh vô cùng kích động, bám chặt vào vai Kỷ An Tâm: “Có thật không? Có thật không? Hiểu Hiểu là con gái của anh, là con của chúng ta sao? Đây là sự thật đúng không? Anh không phải đang mơ chứ?”

 

Kỷ An Tâm không khỏi có chút dở khóc dở cười trước câu hỏi trẻ con của anh, thế nhưng, cô lại có chút tức giận nói: “Mắt anh không tự nhìn ra được sao? Rõ ràng Hiểu Hiểu lớn lên trông giống anh như vậy, vậy mà anh không hề phát hiện ra.”

 

“Hiểu Hiểu trông giống anh? Thật sao? Anh… tại sao anh lại không phát hiện ra?” Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang ngưng đọng lại, tựa như đang nhớ lại bộ dạng của con gái mình.

 

“Lớn lên càng ngày càng giống. Em biết chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu diễm anh, cho nên em đành phải nói cho anh biết.” Kỷ An Tâm thở dài, có chút không cam lòng nói: “Lúc nhỏ con bé rõ ràng là giống em cơ mà.”