"Thục Tâm, cô to gan thật"
Hắn bước vào, dáng điệu này thật khiến mọi người phải kinh nể.
Ba người họ nhìn nhau không chớp mắt.
Thục Tâm bỗng đỏ mặt, cô không dám quay đầu nhìn hắn.
"Này chú mới gặp đã nói như vậy rồi"
Cao Sâm chen lời.
"Anh rể đúng là nực cười, thay người yêu như thay áo vậy mà còn nói chị Thục Tâm"
Thiên Tuyết cao giọng, cô chưa bao giờ sợ Dạ Thần Phong, cùng lắm hắn chỉ giết cô thôi.
"Hai người cút hết ra cho tôi"
Hắn gầm lên, bọn họ kinh hãi chạy ngay ra khỏi phòng.
Căn phòng không một tiếng động, hắn tiến tới gần cô.
"Sao thế? Dạ tổng chưa đủ vui vẻ sao, đó là tôi sai tôi lỡ làm mất thời gian quý báu ấy của Dạ tổng"
Giọng nói cô chẳng có chút cảm xúc.
"Cô..."
Thục Tâm chẳng thèm nhìn hắn cô cúi gằm mặt, hắn tức tối đè cô xuống ngay trên giường bệnh.
"Gì vậy, bao nhiêu năm rồi, anh vẫn biến thái..."
Cô cố gắng giãy dụa trong lòng hắn, đã từ lâu cô không cảm nhận được thứ cảm giác này.
"Đã ba năm rồi, cô vẫn nhạy cảm nhỉ"
Hắn nhếch mép. Hai tay cô bị hắn nhanh chóng quấn chặt hai bên đầu giường, mặc cho cô giãy dụa hắn vẫn tiếp tục vui đùa trên cơ thể ngọc ngà này.
"Xin anh đừng chạm vào tôi"
Cô khóc nấc, tay hắn đưa lên lau mồ hôi trên trán cô.
"Đã sẵn sàng chưa?"
Hắn thì thầm vào tai cô, Thục Tâm lắc đầu lia lịa.Tay hắn dần di chuyển vào phía hai bên trong đùi của cô, vẫn vậy cô bật nảy người lên, nơi đó ẩm ướt vô cùng.
"Ồ, vậy là chưa sẵn sàng rồi"
Hắn dơ hai ngón tay ướt sũng từ phía dưới lên trước mắt khiến cô thẹn thùng quay mặt.
"Nhưng tôi sợ..."
Hắn cởi từng cúc áo của cô để lộ bộ ngực trần quyến rũ.
"Sợ gì?"
"Đau..."
Thì ra là vậy cô sợ đau. Hắn vỗ về cô bằng một nụ hôn nồng cháy. Khuôn mặt cô ửng hồng, cơ thể nóng ran.
Đã gần ba năm cô và hắn mới có cảm giác này.
"Nói đi, nói cô yêu tôi"
Hắn đâm vào bất chợt khiến cô đau điếng rên rỉ. Hai tay bị trói chặt, hai chân cô bị hắn giữ rạng ra hai bên.
"Không, đồ biến thái đây là bệnh viện đấy"
"Tôi có thể mua cả cái bệnh viện này cho cô"
Hắn ghé sát vào cô, hắn điêu luyện từ tai xuống cổ, cơ thể cô khẽ run. Hắn từ từ nhịp nhàng ra vào cơ thể cô, khoái cảm dâng trào, tình yêu và dục vọng được hòa lẫn với nhau, đó là tột đỉnh của sự tê liệt.
"Mau nói đi" Hắn nâng cằm cô lên đối diện với hắn.
"Tôi..." Cô ngại ngùng.
Cơ hội này cô phải biết nắm lấy, cô yêu hắn.
"Tôi yêu anh, em yêu anh Dạ Thần Phong"
Cô nhắm mắt nói to, hắn phấn khích mỉm cười quấn chặt lấy thân thể cô, tiến sâu hơn, khiến cô như bị tê dại, một cơn đau mang cảm giác khoái cảm tột độ. Từng giọt mồ hôi chảy xuống, cô không kìm nén được cảm xúc mà rên la. Từng nhịp thở gấp gáp, cô muốn trốn thoát mà không thể, cả đời này cô là của hắn, chỉ một mình hắn...
Tình yêu và dục vọng bùng cháy, khoái lạc dâng trào tới đỉnh điểm, một làn nước ấm nóng chảy trong người cô, hoàng hôn đổ xuống, căn phòng chỉ có họ, một mình họ.
----------
"Bọn họ làm gì mà lâu vậy nhỉ"
Thiên Tuyết nhàm chán tựa đầu vào thành ghế.
"Chắc giờ này Dạ Phong lại đang dỗ cô ta đấy chứ"
Cao Sâm cũng cưởi trêu.
Họ bỗng im lặng, cảm giác ngại ngùng không ai nói ai một câu. Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, cô nhớ lại những lời Thục Tâm kể, chỉ cần cô yêu ai đó thật lòng thì chắc chắn sẽ có đủ bản lĩnh để nói ra, cô liếc nhìn Cao Sâm bên cạnh.
"Anh, nếu em nói em đang thích một người con trai thì sao?"
Cô khẽ hỏi.
"Cái gì, đó là ai?" Anh bỗng nhíu mày lớn giọng với cô.
"Em chưa nói được"
"Em yêu hắn thế nào" Giọng anh có phần thất vọng
Thôi xong, Cao Sâm ơi sao mày lại nhát gan như vậy, không dám thổ lộ sao. Hắn chửi thầm.
"Em yêu anh ấy nhưng anh ấy chỉ coi em là em gái mà thôi"
Cô cười nhẹ.
"Vậy thì bỏ đi bỏ đi, loại người như vậy em yêu làm gì chứ"
Hắn phủi tay.
"Thật không?" Anh không muốn cô nói thích anh sao.
"Ừ bỏ đi bỏ đi"
"Vậy em có nên thổ lộ không, rằng em đã từng thích anh ấy" Cô mỉm cười nhẹ.
"Cũng được đấy" Cao Sâm ngồi bên cạnh tán thành.
"Anh Cao Sâm! Người em thích là anh Cao Sâm đấy"
Nói xong chớp nhoáng, cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Cao Sâm đơ người, tận trong đáy lòng anh vui sướng tới phát điên nhưng anh cũng cảm thấy bản thân thật nhút nhát không thổ lộ sớm với cô.