Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 42






Sau hôm đó hắn đã thả rông, cho cô đi chơi lung tung với Thiên Tuyết, đồng thời hắn cũng nhắc nhở Thiên Tuyết phải hết sức để í cô. Mọi chuyện hắn nói là bí mật nhưng đã rơi vào tay Thiên Tuyết thì chẳng còn là bí mật, cô đương nhiên sẽ kể cho người chị yêu dấu của mình- Thục Tâm rồi!

Càng ngày tình cảm giữa họ càng nồng thắm hơn đôi chút, hắn dần trở thành một con vật nuôi cho cô thỏa sức hành hạ, đó là hậu quả cho việc hắn cấm túc cô ở nhà suốt 5 tháng trời, giờ thì cô tha hồ hả hê.

Tính tới nay, vậy là đã chín tháng trôi qua, chỉ còn tám ngày, sáu giờ là đứa bé sẽ được chào đời. Ở dinh thự, mọi người đều rất nóng lòng chờ đợi, Dạ Thần Phong cũng vậy, hắn cho đập thêm một phòng nữa, đó chính là phòng của con trai hắn.

Thiên Tuyết cùng Cao Sâm lại thường xuyên ghé chơi, mỗi lần như vậy họ đều mang thêm quà, mọi thứ đầy đủ, chỉ chờ ngày tên tiểu tử này ló mặt.

Sát ngày sinh, Thục Tâm quyết định họp mặt tất cả mọi người ở dinh thự, cô rảnh rỗi nên lại muốn bày trò, nếu ai có thể đặt được cho con trai cô một cái tên thật đẹp, cô sẽ tăng lương cho họ gấp bảy lần. Nghe vậy thì ai chẳng muốn chơi, đương nhiên số tiền đó không ai khác là của Thần Phong.

"Dạ Thiếu Lâm đi"

"Không, Dạ Thần Lâm hay hơn"

"Dạ Bạch Tử nghe hợp mà..."

"Dạ Chương Viễn đi"

"..."

Đám hầu nữ xôn xao bàn tán, Thục Tâm nghe họ mà muốn gục đầu xuống ngủ, nãy giờ chẳng có cái tên nào hay cả, cô lắc đầu.

"Quản gia Mặc, anh không có ý kiến gì sao?"

Thục Tâm quay đầu chợt nhớ, chỉ còn có quản gia Mặc vẫn đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cô.

"Thần nghĩ là Dạ Minh Viễn"

"Ồ"

Thục Tâm nhướng mày tỏ vẻ hài lòng.

"Muốn đặt tên à?"

Dạ Thần Phong bước tới gần, cô ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật đầu lia lịa.

"Đừng phí sức nữa, tên con trai tôi phải là do tôi đặt" Hắn cao giọng nói.

"Anh thì biết đặt gì chứ"

Cô khinh thường phủi tay.

"Dạ Tử Hàn"

"Hả?"

"Vấn đề gì"

"Anh bịa đấy à?" Cô nhíu mày nhìn hắn.

"Ừ"

Hắn cưởi đùa, cô tiện chân đá vào người hắn, trừng mắt nhìn Dạ Phong.

"Thế em muốn thế nào?"

"Thế nào cũng được"

"Vậy chốt Dạ Tử Hàn nhé?"

"Không"

"Dạ Đông Phong"

"Không"

"Dạ Vô Kỳ"

"Không"

"Vậy em đặt đi"

"Anh đặt đi"

Cô liếc hắn bằng ánh mắt chán ghét, Dạ Thần chẳng hiểu nổi mình làm sai ở đâu, hắn nhìn Thục Tâm vẻ bất lực không nói nên lời, mặc kệ, hắn biết cô rất khó chịu khi mang thai nên để cô trèo đầu cưỡi cổ hắn cũng được.

"Anh chị lại đang cãi nhau đấy à"

Thiên Tuyết vui vẻ chạy từ cửa vào, theo sau là Cao Sâm, họ đã quá tự nhiên coi đây là nhà thích ra thì ra thích vào là vào.

"Cứ cãi nhau vầy tiểu tử này mà nghe thấy thì sao"

Thiên Tuyết vuốt ve bụng của Thục Tâm, nó ngày càng lớn, bây giờ Thục Tâm chỉ có thể ngồi ở một chỗ.

"Này Thiên Tuyết cô không thấy vô lễ à"

Dạ Thần Phong có phần tức giận hắn nhìn vào bàn tay đang chạm lên bụng cô.

"Ồ, anh rể hôm nay còn bày đặt ghen cơ à" Thiên Tuyết thích thú.

"..."

Hắn hơi đỏ mặt không nói gì, bộ dạng này khiến Thục Tâm phì cười.
---------------
Tới ngày cuối cùng, Thục Tâm được đưa vào bệnh viện trước một ngày, cả tối đó cô chẳng thể ngủ được, nôn nóng tới mức cứ nhắm mắt lại cô lại nghĩ tới hình ảnh đứa bé trông như thế nào, đó là ngày trọng đại nhất của cô.

Ba mẹ cô cũng gấp gáp bay từ Bắc Kinh tới, họ cũng vậy lo có mừng có. Hai bên gia đình đông đủ, ai cũng đều chong ngóng đứa bé, động lực của cô, Thục Tâm thở dài lấy tinh thần.

Một cơn đau bụng dữ dội ập tới, mới ba giờ sáng mà, có lẽ sớm hơn dự định. Thần Phong nằm trên ghế sofa nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô liên bật dậy gọi bác sĩ, hắn chưa bao giờ như vậy, chưa lo cho ai tới mức này.

Sắp rồi....