Lâm Nhạn Tuyết ngâm mình trong bồn tắm được thả đầy những cánh hoa hồng thơm phức, nâng niu từng cánh hoa trên tay, rồi lại rải đầy lên bờ vai trần của mình. Cô ta đang chờ vú nuôi mang thuốc tới. Theo lời bà ấy nói thì đây là thuốc do bác sĩ kê đơn để điều trị một căn bệnh về não, tuyệt đối phải uống đúng giờ. Thế nhưng bây giờ đã trễ 30 phút rồi.
Lâm Nhạn Tuyết đành tự mình đến phòng bà ấy để lấy thuốc, nào ngờ vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy những thanh âm ám muội. Thông qua khe cửa nhỏ, cô ta nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra.
Lâm Hùng và vú nuôi đang quấn quýt trên giường, toàn thân trần như nhộng. Cô ta đưa tay bịt kín miệng, tránh để bản thân mình phát ra tiếng động lớn.
- Uhm...Ah…
- Uhm, mạnh nữa lên anh Hùng...
Những âm thanh ám muội khiến Lâm Nhạn Tuyết phải bịt chặt tai, chờ đến khi cuộc lăn lộn của họ đã kết thúc.
- Hùng, khi nào anh mới đuổi con mụ già xấu xí Quan Tịnh Nghi đó đi để rước em về đây. Người ta đã vì anh mà hy sinh bao nhiêu năm tháng thanh xuân ở vùng quê hẻo lánh đó.
Lâm Hùng ôm người phụ nữ trong lòng, bàn tay khẽ vân vê bầu ngực căng tròn của bà ta.
- Thuần Ninh, em cố gắng chịu khó thêm một thời gian nữa, đợi Nhạn Tuyết gả cho Lôi Thần Phong rồi thì anh sẽ bỏ con mụ già đó ngay.
- Anh còn bắt em chờ bao lâu nữa? Người ta đã vì anh mà làm bao nhiêu việc, nào là ép con nhỏ Nhạn Tuyết đó uống thuốc, khiến nó không nhớ những chuyện trong quá khứ, cho đến việc thuê người tông chết mẹ nuôi nó để anh tiến hành kế hoạch rước nó về nhà. Em còn mất bao năm tháng thanh xuân để huấn luyện cho nó có được phong cách thiết kế của Hàn Tuyết, rèn cho nó tác phong, chữ viết giống hệt Vũ Kỳ. Anh nhất định phải đền bù cho người ta.
Lâm Hùng lật mạnh người phụ nữ dưới thân, hùng hổ như một con mãnh thú.
- Được, được. Để anh đền bù cho em đêm nay nhé, loại thuốc quý hiếm anh vừa uống có công dụng cho vài lần lâm trận đấy.
- Ah...Đừng... em còn mang thuốc cho Nhạn Tuyết nữa.
- Đợi sau khi thỏa mãn anh xong rồi hãy mang, anh không chịu được nữa rồi.
- Ah... Uhm....
Lâm Nhạn Tuyết ngồi sụp xuống bên cạnh cửa. Vú nuôi, người mà cô ta tin tưởng nhất lại thừa nhận đã thuê người giết chết mẹ nuôi của cô, còn loại thuốc uống mỗi ngày lại chẳng phải để chữa bệnh về não mà là thuốc khiến cô quên đi quá khứ.
Lâm Nhạn Tuyết không muốn quay trở về cuộc sống trước đây, nhưng cũng chán ghét căn nhà này. Nơi đây quá đáng sợ! Người duy nhất mà cô ta có thể dựa vào chỉ có Lôi Thần Phong. Bây giờ cô ta không còn quan tâm mình có thực sự là vị hôn phu trước đây của anh không. Chỉ cần được gả cho anh thì chuyện gì cũng có thể làm ra được!
Gần đây công việc của Tôn Khả Thiên khá yên ổn, chẳng ai tìm đến cô gây sự hay phá đám. Có lẽ họ biết rằng cơ hội để sỉ nhục cô đã đến rồi. Hôm nay chính là ngày Mộc Miên phải trình bày dự án cho đối tác. Nếu Mộc Miên không hoàn thành tốt công việc thì Tôn Khả Thiên sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, công khai xin lỗi Mã Lệ và Lâm Nhạn Tuyết.
Những người tham dự buổi thuyết trình này bao gồm đại diện phía đối tác, giám đốc sáng tạo Tôn Khả Thiên, trưởng phòng thiết kế Lâm Nhạn Tuyết, trưởng phòng chế tác Linh San và Mã Lệ. Trái với suy nghĩ của mọi người, Mộc Miên xuất hiện với vẻ ngoài và thần thái hoàn toàn khác. Tối ngày hôm qua, chính Tôn Khả Thiên đã dẫn Mộc Miên đi mua sắm và chuẩn bị diện mạo phù hợp nhất cho sự xuất hiện quan trọng này.
Mộc Miên chưa bao giờ đối diện với nhiều nhân vật cấp cao như vậy, không giấu nổi vẻ căng thẳng. Bên tai Mộc Miên lúc này đang văng vẳng những lời mà Tôn Khả Thiên đã nói với mình.
“Để thuyết phục người khác, cô phải thuyết phục được chính mình. Nếu đã là một nhà thiết kế thì khi xuất hiện trước mặt khách hàng, cô phải khiến họ nhớ đến dấu ấn cá nhân. Tôi luôn tin vào mắt nhìn người của mình. Cố gắng lên”.
Mộc Miên hít một hơi sâu, mang hết tâm huyết và sự cam đảm dồn vào phần thuyết trình này.
- Xin chào quý vị, tôi là nhà thiết kế Mộc...
- Đừng dài dòng, mau nói về kết quả đi, vì tôi không có quá nhiều thời gian. Nếu cô không làm tôi hài lòng thì tôi sẽ kiện Lôi thị vì việc tự ý đổi nhà thiết kế Mã Lệ sang nhà thiết kế kém cỏi này.
Dự án này có chi phí đầu tư lên đến 20 triệu đô, vậy nên khách hàng tỏ ra khó chịu là chuyện bình thường. Chỉ sợ một người chưa có nhiều kinh nghiệm như Mộc Miên sẽ bị thái độ này áp chế. Quả nhiên Mộc Miên đã không thể giữ được bình tĩnh, thậm chí còn luống cuống làm rơi cây bút laze trên tay.
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta. Còn có thể trông chờ điều gì từ một nhà thiết kế có tác phong không chuyên nghiệp. Ông ta khoanh tay trước ngực, hai chân bắt chéo vào nhau thể hiện sự đề phòng, liên tục nhìn vào đồng hồ vẻ nóng vội.
Mã Lệ trong lòng nhảy múa, âm thầm cầu nguyện ông ta hãy tỏ thái độ nhiều hơn nữa, tốt nhất là bỏ đi ngay lập tức, sau đó gửi đến một đơn kiện để Tôn Khả Thiên trở tay không kịp. Cô ta bày sẵn tư thế ngạo nghễ để ăn mừng chiến thắng.
Tôn Khả Thiên hiểu rõ Mộc Miên đang chịu áp lực tâm lý rất nhiều, nhưng cô không giúp được gì ngoài việc đưa một ngón trỏ lên, âm thầm nhắc cô ấy lựa chọn phần thuyết trình có thời gian phù hợp.
Tuyệt đối không được bỏ cuộc! Chỉ cần có quyết tâm thì nhất định sẽ làm được!
- Xin chào, tôi là nhà thiết kế Mộc Miên. Để không lãng phí bất kỳ một giây nào của tôi và quý vị, hy vọng mọi người có thể yên lặng lắng nghe trong 10 phút tới đây.
Tiếp theo đó là một màn thuyết trình rành mạch, không có bất kỳ khoảng thời gian nghỉ nào. Vì một khi để vị khách hàng này ngắt lời thì cơ hội kéo anh ta vào câu chuyện của mình sẽ không còn.
Gỏi lắm, đây chính là một nhà thiết kế thực thụ mà Tôn Khả Thiên đang tìm kiếm, chỉ cần loại bỏ đi áp lực tâm lý ban đầu thì mọi thứ đều trở nên hoàn hảo. Trong đôi mắt ấy có niềm say mê, nhiệt huyết và sự chân thành. Cô không chắc khách hàng có hài lòng không, nhưng cô thì không có chút hối hận nào về lựa chọn của mình.
10 phút vô cùng ngắn ngủi, nhưng Mộc Miên đã khéo léo đưa vào những nội dung và hình ảnh trình chiếu phù hợp, để khách hàng hiểu được ý tưởng và thiết kế của mình.
Thời gian kết thúc, tất cả đều căng thẳng chờ đợi ý kiến từ khách hàng. Ông ta trầm ngâm, nhìn chăm chú vào các mẫu trang phục trong tập tài liệu phát tay. Mộc Miên không biết nên nói gì tiếp theo, đành hướng mắt về phía cô, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Cô thầm ra ám hiệu, hãy kiên nhẫn chờ đợi. Việc giữ cho vị khách hàng khó tính này lắng nghe bài thuyết trình trong suốt 10 phút cũng là một thành công đáng khen ngợi. Phần thắng đã là 70 phần trăm rồi.
- Tôi muốn nghe cô nói nhiều hơn về chất liệu trang phục.
Khi ông ta đặt ra câu hỏi này thì cô biết phần thắng đã tăng lên 80 phần trăm. Bây giờ ông ta đã thoải mái tựa vào lưng ghế, một tay vẫn khoanh trước ngực, tay còn lại đặt tay lên cằm thể hiện sự lắng nghe.
- Chúng tôi sẽ sử dụng loại vải lụa cao cấp, được sản xuất tại làng dệt thủ công lâu đời nhất. Nữ chính trong phim của anh sinh ra và lớn lên tại làng dệt Vạn Kim, sau khi trở thành Quý phi thì thì tìm mọi cách để khôi phục lại sự hưng thịnh của nơi này. Vừa hay nơi chúng tôi nhập vải lụa lại chính là truyền nhân 300 năm sau của làng Vạn Kim ngày ấy.
- Mộc Miên nói rất đúng, chúng tôi đã từng ký hợp đồng với làng dệt Vạn Kim, họ chắc chắn sẽ cung cấp đủ số lượng lớn vải lụa trong thời gian gấp rút mà anh yêu cầu.
Vị khách hàng này vẫn còn đắn đo điều gì đó, ngón trở liên tục gõ nhẹ xuống mặt bàn. Thiết kế tốt, chất liệu phù hợp, thời gian đảm bảo, chỉ duy nhất có một điều khiến ông ta lo lắng.
- Chúng tôi cần sự đảm bảo chắc chắn. Nhà thiết kế Mộc Miên có vẻ chưa có nhiều kinh nghiệm lắm.
- Lôi thị chúng tôi sẽ không tuyển dụng những người yếu kém. Nhà thiết kế trẻ tuổi sẽ tạo ra đột phá và sự tươi mới, chẳng phải điều này rất phù hợp với tính cách của nữ chính trong bộ phim của anh hay sao.
Tôn Khả Thiên không quá lo lắng, cô biết Mộc Miên vẫn còn con át chủ bài trong tay chuẩn bị tung ra, tin rằng sẽ khiến vị khách hàng khó tính này đổ gục hoàn toàn.
- Tôi đã xem bộ phim đầu tay do anh đảm nhận vai trò chế tác, khi đó anh mới 18 tuổi, nhưng quả thực đã làm rất tốt.
Để xóa tan sự ngờ vực, cần phải tìm ra sự tương đồng giữa nhà thiêt kế và khách hàng, vừa hay Mộc Miên đã tìm được một điểm tương đồng giữa hai người họ, đó chính là đã đảm nhận những dự án lớn khi tuổi đời còn rất trẻ. Nắm bắt thông tin khách hàng, lựa chọn điểm mấu chốt, biến chúng thành thứ vũ khí lợi hại, đây chính là con át chủ bài hoàn hảo nhất.
- Thôi được, tôi hy vọng dự án này sẽ thành công tốt đẹp. Hãy cố gắng nhiều nhé nhà thiết kế Mộc Miên.
Chiến thắng 100 phần trăm!
Cũng may vào tối ngày hôm qua, Tôn Khả Thiên đã yêu cầu Mộc Miên chuẩn bị 3 bài thuyết trình với thời gian tương ứng 5 phút, 10 phút và 15 phút. Dựa vào thái độ ban đầu của ông ta, cô đã giơ một ngón trỏ để ra hiệu cho Mộc Miên thuyết trình trong 10 phút.
Mã Lệ đã mất sạch mặt mũi, giận giữ bỏ đi. Lâm Nhạn Tuyết thì khá hơn môt chút, chí ít còn nhớ mình là trưởng phòng thiết kế, vậy nên miễn cưỡng dành cho Mộc Miên một lời khen.
Trong phòng chỉ còn mỗi Tôn Khả Thiên và Mộc Miên, đến lúc này cô gái kia mới buông thõng hai tay xuống, cái bút laze bị rơi “cộp” xuống sàn.
- Sợ chết mất, chị Khả Thiên...
Vẻ dũng mãnh, gan dạ nãy giờ chỉ là bày ra để dọa người thôi, chứ thực tâm bên trong Mộc Miên đang run sợ vô cùng. Cho đến bây giờ, bản thân Mộc Miên cũng không biết vì sao mình có thể duy trì vẻ mặt tự tin trong ngần ấy thời gian.
- Được rồi, từ giờ trở đi đừng để những kẻ ngoài kia nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này nữa. Phải mạnh mẽ lên.
So với vị khách hàng khó tính khi nãy thì những kẻ ngoài kia còn khó đối phó hơn nhiều. Chẳng ai có thể bảo vệ một người yếu đuối mãi, phải chăng chỉ có sự thức tỉnh và vùng lên mới có thể tự cứu rỗi bản thân thoát ra khỏi tình huống khó khăn.