Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 35: Hồi phục trí nhớ




Lúc đầu nhà thiết kế Nhạn Tuyết thông báo sẽ không xuất hiện tại buổi chung kết vì lý do sức khỏe và ủy quyền cho trợ lý của mình tham gia. Nhưng bây giờ sức khỏe đã ổn rồi, cô ấy sẽ xuất hiện trong phần trao giải cuối cùng này.

Duật Trác Minh chưa từng gặp qua nhà thiết kế được đích thân anh họ chiêu mộ, rất có năng lực nhưng xem chừng vẫn phải học hỏi Tôn Khả Thiên nhiều điều.

Anh ta biết Tôn Khả Thiên giành được điểm số cao hơn, vậy nên đã âm thầm nhờ MC hãy yêu cầu chủ tịch sẽ nắm tay và ôm chúc mừng người thắng cuộc. Như vậy sẽ tạo điều kiện cho hai người tình tứ công khai.

- Tôi xin mời chủ tịch Lôi Thần Phong lên sân khấu để công bố nhà thiết kế giành chiến thắng ngày hôm nay. Tiếp theo là nhà thiết kế Lâm Nhạn Tuyết, và nhà thiết kế Tôn Khả Thiên.

Không thể phủ nhận sức hút của người đàn ông uy quyền này, khi anh bước lên sân khấu không ai có thể rời mắt. Hiếm hoi mới có dịp nhìn thẳng thần tượng như vậy, ai mà đành bỏ lỡ cơ chứ.

Trên sân khấu, mọi người đã có mặt đầy đủ. Sự xuất hiện của hai bóng hồng bên cạnh Lôi Thần Phong lại khiến nhiều kẻ đặt lên bàn cân so sánh.

Mỗi người một vẻ, ai nấy cũng đều tài sắc vẹn toàn. Nếu nói vẻ đẹp của Lâm Nhạn Tuyết dịu dàng như ánh trăng thì Tôn Khả Thiên lại hoàn toàn khác. Phải nói thế nào nhỉ, điểm thu hút nhất chính là ánh mắt, có chút sắc bén, chút lãnh đạm và bí ẩn.

- Bây giờ đây chủ tịch Lôi sẽ đảm nhận một nhiệm vụ rất quan trọng, anh ấy sẽ nắm tay và ôm chúc mừng đối với nhà thiết kế thắng cuộc. Chúng ta hãy cùng đếm ngược từ mười đến một nhé. Mười... chín...

Đám đông tiếp tục phấn khích đếm theo MC, còn trái tim cô thì nhảy theo từng nhịp đếm ấy. Từ khi bước ra sân khấu, cô càng thấy căng thẳng, không dám liếc nhìn người phía bên cạnh mình, đành nhắm mắt chờ đợi kết quả.

Khi tiếng đếm giảm dần về một, Lôi Thần Phong bước đến nắm tay và ôm người chiến thắng để chúc mừng. Đám đông vẫn tiếp tục reo hò phấn khích, nhưng chỉ có Tôn Khả Thiên cảm thấy bản thân đang bơ vơ giữa chốn đông người này.

Bàn tay lạnh buốt siết chặt vào nhau, cảm giác hụt hẫng và thất vọng bao trùm lấy thân hình nhỏ bé. Người phía bên kia đã giành chiến thắng rồi, cô cũng không thể cứ nhắm mắt mà trốn chạy mãi.

Khoảnh khắc đôi mắt lưu ly mở ra, thứ tồi tệ nhất đã ập đến. Lôi Thần Phong đang ôm cô gái ấy, mà khuôn mặt kia chính là thứ suốt đời suốt kiếp cô không muốn nhìn thấy.

Vì sao cô ta lại có khuôn mặt giống y hệt Lâm Vũ Kỳ? Vì sao khuôn mặt ghê tởm ấy lại xuất hiện?

Không, cô không muốn nhìn khuôn mặt ấy thêm một lần nào nữa!

Cơn khó thở khiến lồng ngực cô như bị ép chặt, cơn đau đầu dữ dội ấy lại đột ngột kéo đến. Vài hình ảnh mơ hồ bủa vây trong tâm trí rồi dần trở nên rõ nét hơn.

“Cầu xin cô đấy Lâm Vũ Kỳ! Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó!”

Cái tôi bản năng nhắc nhở cô không được phép ngã quỵ. Khi còn đứng bên cạnh anh, cô phải là người mạnh mẽ, càng không muốn nhận bất kỳ ánh mắt thương hại nào từ kẻ khác.

Cố gắng đè nén cơn đau đầu dữ dội, Tôn Khả Thiên ngẩng cao đầu bước về phía cánh gà. Giây phút này ai ai cũng hướng về kẻ chiến thắng chứ có ai nghĩ đến kẻ về nhì như cô đâu.

Thang máy dừng lại trước sảnh, cô gái lê từng bước khó khăn ra bên ngoài. Khuôn mặt cô tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Những câu chuyện, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt được tái hiện rõ ràng. Tôn Khả Thiên dùng hai tay đánh mạnh vào đầu mình để những thứ ấy đừng tiếp tục xuất hiện nữa.

Cô ngã gục ngay trước sảnh lớn, nhưng không ai để ý đến, bởi vì giờ này nhân viên tiếp tân đang tập trung ở hội trường để xem cuộc thi thiết kế rồi.

Cô ngồi gục dưới sàn đất lạnh, hai tay liên tiếp đánh vào đầu và lồng ngực, sau đó hét lớn. Thanh âm thảm thiết như xé nát khoảng không gian tĩnh mịch.

Lăng Ngạn Nhiên được Duật Trác Minh mời đến xem cuộc thi thiết kế nội bộ của công ty. Vốn dĩ anh không hề có hứng thú với những thứ này, nhưng khi biết trong đêm chung kết sẽ có sự tham gia của Tôn Khả Thiên và Lâm Vũ Kỳ thì lại thay đổi quyết định.

Vì ca phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến nên giờ này anh mới có mặt. Khi vừa bước vào sảnh lớn, anh đã nhìn thấy Tôn Khả Thiên đang quằn quại trên mặt sàn lạnh lẽo, vẻ đau đớn vô cùng.

- Khả Thiên, em bị làm sao vậy? Để anh đưa em đến bệnh viện.

Mặc dù tinh thần đã không còn tỉnh táo nhưng khi nghe đến hai từ "bệnh viện", bàn tay cô vô thức bấu chặt vào cánh tay người đàn ông trước mặt. Những thanh âm cầu xin khó khăn lắm mới thoát khỏi cổ họng.

- Đừng đến bệnh viện, tôi sợ nơi ấy lắm. Cầu xin đừng đến bệnh viện, cầu xin anh...

Lăng Ngạn Nhiên đành phải đưa cô lên xe rồi trở về căn hộ của mình.

Sau khi Lăng Ngạn Nhiên đưa Tôn Khả Thiên rời đi, có hai bảo vệ đi tuần tra nhặt được túi xách mà cô làm rơi trong thang máy. Bọn họ mở túi xách ra để kiểm kê tài sản nên nhìn thấy thẻ nhân viên của cô ở trong đấy.

Cũng may lúc này mấy nhân viên tiếp tân đã trở lại, nên họ bàn giao cho bộ phận này xử lý.

- Đây là túi xách của cô Tôn Khả Thiên phòng chế tác làm rơi trong thang máy. Ngày mai hai cô giao lại cho cô ấy nhé.

- Không phải bị sốc đến mức làm rơi cả túi xách chứ. Cũng tội nghiệp cô ấy thật, khi nãy nhìn sắc mặt cô ấy kém vô cùng.

Lúc này cuộc thi đã kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường. Có vài người thắc mắc vì sao Tôn Khả Thiên lại vắng mặt lúc trao giải nhì, nhưng sự thắc mắc này chỉ là nhất thời, vì chuyện ấy đâu mấy quan trọng bằng việc đích thân Lôi chủ tịch đưa nhà thiết kế Lâm Nhạn Tuyết về. Cứ nhìn từng cử chỉ dịu dàng mà vị tổng tài này dành cho cô ấy mà xem, tin chắc bảy tám phần hai người đang hẹn hò rồi.

Cuộc nói chuyện của nhân viên bảo vệ và tiếp tân vô tình lọt vào tai ai đó, vốn đang đưa Lâm Tuyết Nhạn ra xe để trở về Lâm gia nhưng ý định đột ngột thay đổi.

- Nhạn Tuyết, anh có việc đột xuất nên không thể đưa em về, em đi cùng Trác Minh nhé.

Duật Trác Minh còn đang oán hận trong lòng, phần vì chuyện Lâm Vũ Kỳ quay trở về không được ai thông báo, hại anh ta tốn công nhờ MC vun vén tình cảm cho Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên.

Nhưng thứ làm anh ta thấy bức xúc nhiều hơn đó chính là người anh họ nổi tiếng công tư phân minh này lại tự ý thay đổi kết quả của hội đồng chuyên môn để trao giải nhất cho Lâm Nhạn Tuyết. Cho dù cô ấy có là Lâm Vũ Kỳ trước kia thì công việc vẫn là công việc, không thể cứ thế đổi trắng thay đen.

Tuy không cam lòng nhưng anh ta đâu thể làm gì khác ngoài việc ậm ừ đồng ý, chỉ tội cho “chị dâu hờ” kia thôi.

Sau khi Duật Trác Minh và Lâm Nhạn Tuyết rời đi, sắc mặt Lôi Thần Phong liền thay đổi, dường như có chút căng thẳng và vội vã.

- Ám Dạ, ngay lập tức check camera xem chuyện gì đã xảy ra sau khi Khả Thiên rời khỏi sân khấu.

Chưa đầy 5 phút, mọi hình ảnh camera ghi lại đều xuất hiện trong máy tính. Lôi Thần Phong ngồi phía ghế sau, hai mắt không hề rời khỏi cô gái nhỏ bé quằn quại trong đau đớn trên sàn nhà lạnh lẽo. Dáng vẻ đau đớn của cô khiến lòng anh như thắt lại.

Việc thua cuộc là một cú sốc lớn đến vậy sao, hay còn nguyên nhân nào khác?

Từ lúc cô nói ra yêu cầu anh không được đụng đến cô nhi viện, thì anh đã bắt đầu nghi ngờ cô có ý định rời khỏi mình. Chuyện của Lâm Nhã Kỳ chắc chắn cũng do cô đứng sau lưng. Cô tốn công bày ra cái bẫy lớn khiến cô ta thân bại danh liệt, giống như đây là trận đánh cuối cùng vậy.

Quyết định trao giải nhất cho Nhạn Tuyết là quyết định ở phút thứ 89, anh hy vọng kết quả này không phải thứ cô mong đợi. Nó sẽ khiến cô không cam lòng và tiếp tục làm ở Lôi thị cho đến khi lấy lại nhưng gì đã mất.

Cô có thể ghét anh, hận anh, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi anh!

“Người đầu tiên khiến anh phá vỡ nguyên tắc làm việc của mình chính là em, Tôn Khả Thiên”.

Lôi Thần Phong gọi điện cho Lăng Ngạn Nhiên. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, như thể biết trước sẽ nhận cuộc gọi này.

- Cô ấy không ổn lắm. Em đến nhà anh đi.

Chiếc Lamborghini xé gió, lướt như bay trong đêm, hướng về khu căn hộ cao cấp nhất thành phố.

Lăng Ngạn Nhiên đã gọi điện cho giáo sư tâm thần học nổi tiếng thế giới, người ấy cho biết biểu hiện này cho thấy người bệnh đã trải qua sự kiện tương tự gây sang chấn trong quá khứ, hoặc nhìn thấy thứ gì đó đặc biệt quan trọng. Trong giai đoạn này không nên can thiệp gì hơn ngoài việc để người bệnh tự vượt qua. Sau khi vượt qua, tỉ lệ hồi phục trí nhớ hoàn toàn là trên 80%.

Chẳng mấy chốc Lôi Thần Phong đã có mặt, nhìn thấy cô vật vã trên giường, sắc mặt trắng bệch, bản thân anh cũng đau đớn vô cùng.

- Không thể làm gì khác ngoài việc nhìn cô ấy đau đớn như vậy sao?

Lăng Ngạn Nhiên lắc đầu, ý nói không thể làm gì khác, tất cả phụ thuộc vào ý chí của bản thân.

- Phong, có điều này anh cần phải nhắc nhở. Giữa hai cô gái em chỉ có thể chọn một mà thôi. Đừng làm ai trong số họ bị tổn thương.

- Em, chỉ là…

- Bây giờ Lâm Hùng đã giao ra Vũ Kỳ rồi, Khả Thiên cũng không còn là thế thân hay quân cờ của em nữa. Buông tay đi.

Lôi Thần Phong nhìn cô chăm chú, nắm đấm siết chặt đấm mạnh vào tường. Ánh mắt đau đớn dần thu lại vào đáy mắt sâu thẳm, rất nhanh nơi ấy chỉ còn là sự lãnh đạm. Anh rời đi không do dự, giống như đã đưa ra quyết định cuối cùng đối với mối quan hệ giữa hai cô gái. Người anh yêu chỉ có một mình Vũ Vũ, bây giờ Vũ Vũ thực sự đã quay trở lại rồi, buông bỏ chính là là điều anh nên làm.