Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 22: Anh hoàn toàn có thể làm chuyện ấy hai tiếng như em nói




Mọi người tấp nập để chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Lôi lão phu nhân. Mọi năm chỉ tổ chức tiệc gia đình nhưng năm nay thì mở tiệc lớn vì muốn giới thiệu Tôn Khả Thiên với mọi người.

Dưới sảnh vọng lên tiếng gắt gỏng, khiến người làm trên dưới đều e dè. Những lúc Lôi lão phu nhân tức giận sẽ rất đáng sợ.

- Liên lạc ngay với nhà thiết kế đó cho tôi, vì sao bộ lễ phục lại thành ra thế này. Nếu không giải quyết ổn thỏa thì sau này đừng mong tồn tại trong ngành nữa.

Quản gia âm thầm lau mồ hôi, từ trước đến giờ lão phu nhân đặc biệt yêu thích nhà thiết kế này, mà cô ta cũng am hiểu phong cách của lão phu nhân, không biết vì sao hôm nay lại phạm phải lỗi nghiêm trọng như vậy.

- Lão phu nhân, nhà thiết kế ấy đang có chuyến công tác ở Anh, e rằng không thể sửa lại bộ lễ phục, chi bằng mặc bộ dự phòng.

Tôn Khả Thiên đứng trên cầu thang, cẩn thận quan sát bộ lễ phục, nhìn sơ qua thì có vẻ sang trọng nhưng quan sát tỉ mỉ lại nhận ra rất nhiều điểm thiếu tinh tế, cũng không phải không có cách để sửa lại. Đây chính là cơ hội tốt để cô tặng quà sinh nhật cho bà.

- Bà nội, hay là để cháu giúp bà được không.

Mọi người hướng mắt về phía cô, không giấu nổi sự nghi ngờ. Mặc dù cô đang làm thực tập sinh thiết kế của Lôi Thị, nhưng để chỉnh sửa một bộ lễ phục công phu như thế này không phải chuyện đơn giản.

- Dù sao cũng không vừa ý ta, thôi thì để Khả Thiên thử đi.

Được sự cho phép, Tôn Khả Thiên bắt đầu hành nghề.

- Cháu cần kim, chỉ, thước dây và kéo ạ.

- Mang cây kéo vàng ra đây.

Một lúc sau mọi vật dụng đều có đủ. Cây kéo vàng được gói tỉ mỉ trong tấm vải đỏ, là thứ hớp hồn cô ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Kéo tốt!

Cầm cây kéo trên tay cô không thể không khen ngợi. Những đường kéo bắt đầu di chuyển khiến một vài chi tiết rơi xuống đất, dần dần chiếc váy đã không còn giống hình dạng ban đầu. Kéo trong tay cô nhảy múa điêu luyện, thu hút mọi ánh nhìn.

Cô lấy thước dây, đo lại chiều dài của váy, có vẻ hơi dài và rườm rà, vậy nên quyết định cắt luôn phần đuôi váy đang chạm sàn.

Còn thiếu một vài điểm nhấn để bộ lễ phục trông nổi bật hơn. Tôn Khả Thiên tháo chiếc khăn cổ màu ánh kim của mình xuống, sau đó khéo léo gấp lại thành một bông hoa hồng, chỉ cần đính thêm vài viên ngọc trai nữa là chuẩn không cần chỉnh.

- Bà nội, con có thể mượn chiếc vòng tay của bà được không.

Lôi lão phu nhân không từ chối, trực tiếp tháo vòng tay đưa cho cô. Những viên ngọc trai tròn đều sáng bóng sau khi gắn lên bông hoa lại tựa như những giọt sương mai. Cô mỉm cười hài lòng với thành phẩm cuối cùng, nhưng cũng không quên âm thầm xin lỗi nhà thiết kế của bộ lễ phục này, việc chỉnh sửa thiết kế của người khác mà chưa có sự xin phép đó là điều tối kỵ trong ngành, thôi thì lần này xem như vì bất dắc dĩ nên mới làm như vậy.

Mọi người đứng xung quanh đồng loạt vỗ tay, còn Lôi lão phu nhân lại được một phen kinh hỷ.

- Khả Thiên, không ngờ cô lại giỏi như vậy.

Duật Trác Minh đứng bên cạnh Lôi Thần Phong và Lăng Ngạn Nhiên, ba người bọn họ không hẹn mà gặp, cùng đứng xem màn trổ tài xuất thần của cô. Với một người đang quả lý mảng thiết kế thời trang của Lôi thị, Duật Trác Minh không thể không dành lời khen.

Anh ta từng nhìn thấy thao tác của cô lúc tham gia thử thách của Linh San, nhưng không ngờ đó chỉ là màn biểu diễn sương sương thôi, hôm nay mới được dịp mở mang tầm mắt.

Lại một lần nữa Tôn Khả Thiên ngồi chung mâm với những người trong Lôi gia. Cô không hiểu vì sao từ khi bước vào cả ba người họ lại nhìn mình chăm chú đến vậy, vẻ cười cười khiến cô không khỏi ngượng ngùng, trên người cô có gì đó bất ổn sao.

- Sao mọi người lại nhìn em như vậy?

Câu hỏi của cô vừa thốt ra cũng là lúc Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên phì cười thành tiếng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của ai kia thì phải nín lại.

- Thần Phong, dù gì Khả Thiên cũng mới vừa khỏi bệnh, em không nên mạnh bạo như vậy chứ.

Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó, vô thức sờ lên cổ, nhớ lại vừa rồi mình đã lấy khăn cổ để làm họa tiết váy cho bà, ắt hẳn những dấu hôn do Lôi Thần Phong tạo ra đã bị mọi người nhìn thấy. Khuôn mặt cô đỏ rực như gấc, hận không có lỗ nào chui xuống.

- Bà ngoại, vậy bà còn kêu con nhờ bác sĩ nam khoa giỏi nhất đến gặp riêng Thần Phong để làm gì?

Lôi lão phu nhân muốn bịt miệng Lăng Ngạn Nhiên nhưng không kịp, đây là chuyện bí mật giữa hai người sao nó có thể ngang nhiên nói ra như vậy, lại còn trước mặt Thần Phong nữa.

Sắc mặt Lôi Thần Phong tối sầm, đó là dấu hiệu của một thứ kinh khủng sắp ập đến, Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh chủ động ngồi cách xa ra một chút.

- Bà nội không ngại cho cháu một lời giải thích chứ?

Lôi lão phu nhân ậm ừ, suy nghĩ một lúc mới nghiêm giọng nói.

- Nếu đã không thể giữ kín thì ta sẽ nói thẳng, người nối dõi hương hỏa của nhà họ Lôi không thể làm chuyện ấy mỗi 2 phút được. Nếu không giải quyết vấn đề này thì làm sao ta dám nhìn mặt ông của cháu.

- Ha ha ha!

Tiếng cười vang vọng khắp phòng. Họ vui mừng vì không ngờ kẻ ngang ngược bá đạo như Lôi Thần Phong lại rơi vào tình huống này. Hai phút? Không nhầm đó chứ, bà ngoại nhận thông tin sai lệch đó từ đâu ra.

Lôi Thần Phong không có vẻ gì là bị tổn hại tôn nghiêm, chậm rãi uống một ngụm trả ấm rồi trầm giọng.

- Có phải em nên thanh minh cho anh một chút không, Khả Thiên.

Cô giật nảy người, muốn giữ im lặng nhưng sớm đã bị điểm tên rồi.

- Em… em…

- Con không cần uất ức, sáng nay khi con giơ hai ngón tay là ta đã hiểu mọi chuyện rồi. Thần Phong, con đừng hòng gây áp lực cho cháu dâu của bà.

- Dạ ý con không phải là hai phút mà là…

Ông trời ơi giết cô đi, trả lời cũng chết không trả lời cũng chết. Sáng nay chỉ bị một mình bà bức cung, còn bây giờ lại bị bốn người nhìn chằm chằm. Nói sao cho đúng đây. Hai mươi phút? Hai tiếng? Con số nào mới đúng?

Hai tay cô ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt chân váy, liều mình nói.

- Hai tiếng.

Cô đã sẵn sàng tư thế cúi đầu, chờ nghe Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh cười nhạo nhưng mãi cũng chẳng thấy động tĩnh gì, vậy nên mới có đủ dũng khí ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay nụ cười ma mị của Lôi Thần Phong. Cô không hiểu nó ẩn chứa điều gì nhưng chí ít câu trả lời vừa rồi đã làm anh hài lòng.

- Ai da, Minh à, anh đã sớm biết có hiểu lầm gì đó mà. Người ta còn không chịu chờ đến khi em dâu hồi phục bệnh hẳn nữa kìa, em phải nhìn đó mà học hỏi nha.

- Em biết rồi anh Ngạn Nhiên. À mà chị dâu ngày, mai em sẽ gửi đến cho chị những thứ tốt nhất để tẩm bổ, sợ anh Thần Phong tinh lực dồi dào lại khiến chị dâu bị mệt. Bà ơi, chắc không cần mời bác sĩ nam khoa nữa đâu nhỉ.

Hai người họ kẻ đấm người xoa, đúng là không có chút lương tâm nào, còn không để ý đến cô sắp bị họ giết chết đi vì ngượng ngùng rồi. Xem như hôm nay cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của họ, lần sau nhất định phải tránh xa một chút.

Cô không nghĩ tiệc buổi chiều lại sa hoa như vậy, đứng trên lầu nhìn xuống đã thấy một quang cảnh nhộn nhịp.

Cô không thích không khí này, quá ồn ào. Bộ đầm dạ hội đã được treo sẵn trước mặt, là do bà nội chuẩn bị, nhưng cô vẫn lưỡng lự không muốn mặc vào.

- Em đang suy nghĩ gì sao?

Cô không quay người lại, tiếp tục đứng trên cửa sổ hướng mắt xuống dưới.

- Em có thể không xuất hiện không? Ở đó quá ồn ào.

Lôi Thần Phong dường như cảm nhận được sự lo lắng trong cô. Anh đứng ở phía sau, một tay vòng qua eo kéo cô sát lại gần mình. Hành động bất ngờ này cũng quá thân mật đi.

Tôn Khả Thiên cố gắng đứng ra xa anh mộ chút nhưng eo lại bị tay anh ôm chặt.

- Hôm nay toàn bộ Lâm gia sẽ đến.

Lâm gia, cái tên vừa nghe thôi cũng khiến cô hận thấu tâm can. Nếu họ đã tự tìm đến thì cô đây sẽ dành cho họ một món quà bất ngờ.

- Xin phép cho em mượn thân phận Lôi phu nhân ngày hôm nay nhé.

- Không chỉ hôm nay, mà bất cứ khi nào em đều có thể sử dụng nó. Nhưng anh phải nhận được chút ít lợi ích gì đó chứ. Vì em mà cả nhà nghĩ anh làm chuyện ấy được 2 phút. Mẹ kiếp, anh còn chưa sơ múi được gì. Tôn Khả Thiên, em phải đền bù tổn thất danh dự cho anh.

Lôi Thần Phong cất giọng đầy sủng nịnh, không biết từ khi nào mà anh lại nhượng bộ cô gái nhỏ này nhiều như vậy, nếu là trước đây anh sẽ không ngại cướp đoạt mọi thứ mình mong muốn bằng cách thức tàn nhẫn nhất, nhưng với cô gái này lại không có cách nào xuống tay được.

- Tổn thất danh dự? chẳng phải mọi người đã rõ không phải anh làm chuyện đó 2 phút rồi sao.

Lôi Thần Phong cười lớn, ghé sát tai cô thì thầm. Hơi ấm phả vào tai mẫn cảm khiến cô vô thức rụt cổ lại.

- Thực ra thì anh hoàn toàn có thể làm 2 tiếng giống như lời em nói.

Vô lại, nhất định kiếp trước anh ta là lưu manh rồi. Tôn Khả Thiên trừng mắt nhìn anh, ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh hỏi lớn.

- Thưa ngài lưu manh, ngài muốn nhận gì từ tôi?

Nụ cười vẫn còn trên môi anh, thật đẹp. Tôn Khả Thiên nhìn anh chăm chú rồi lại tự lắc đầu trách bản thân quá sỗ sàng, biết là anh rất đẹp trai nhưng cô không nên nhìn công khai như vậy. Quá mất liêm sỉ.

Anh lấy ngón tay chỉ nhẹ vào môi mình ngay lập tức cô hiểu được ý anh là gì.

- Lưu manh giả danh tri thức.

Cô lẩm bẩm, vẻ không can tâm cho lắm. Bên trong bộ não bé xíu đang xảy ra một cuộc chiến tranh rất lớn, nên hay không nên hôn? Nếu chủ động hôn chẳng phải rất mất mặt hay sao, nhưng hôn một người đẹp trai như vậy thì cũng không tính là quá thiệt thòi.

Cô kiễng chân, vòng hai tay qua cổ của anh, môi anh đào khẽ lướt qua bờ môi mỏng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, những cảm xúc chân thật từng chút từng chút một thấm nhuần vào tim cô.

Lôi Thần Phong khẽ hưởng thụ nụ hôn chủ động vụng về của cô. Chẳng biết từ khi nào anh lại nghiện cảm giác chạm vào đôi môi kia, thật nuốt chửng cái miệng nhỏ bé ấy.

Cảm giác tê dại từ đầu môi khiến toàn thân anh khẽ run, cô gái này đang cố tình trêu chọc anh hay sao. Nụ hôn lướt nhanh như chuồn chuồn ớt đó khiến anh rất khó chịu lại muốn nhiều hơn nữa.

Ngay khi Tôn Khả Thiên muốn thoái lui thì anh bắt đầu tiến công, hai tay giữ chặt sau cổ khiến cô không thể nào rời khỏi. Cô thả lỏng người để mặc cho cảm xúc dẫn lối. Môi lưỡi dây dưa không chịu rời. Mãi đến khi hô hấp cô không thông thì Lôi Thần Phong mới luyến tiếc bỏ cô ra.

- Em là đồ ngốc hay sao, lại không biết hít thở. Từ ngày mai, mỗi sáng trước khi đi làm đều phải hôn anh một cái, như vậy sẽ quen dần. Thấy anh có tốt với em không, có cảm động chưa?

Tôn Khả Thiên thẹn quá hóa giận đẩy Lôi Thần Phong ra xa.

- Rất cảm động.

Lôi Thần Phong tiếp tục bày ra vẻ mặt lưu manh.

- Vậy em nên nói gì đó để bày tỏ sự cảm động này đi chứ.

Tôn Khả Thiên bất lực, đôi lúc người này cũng nhõng nhẽo như trẻ con vậy. Anh muốn nghe lời cảm động, vậy thì để cô nói cho anh nghe những lời cảm lạnh.

- Lôi Thần Phong, sau này khi anh chết, không cần viết di chúc để lại tài sản cho em đâu.

- Hửm, vậy em cần gì?

- Chỉ cần để lại di nguyện, cho phép em được giải phẫu tử thi của anh, xem tim anh rốt cuộc màu gì mà tính tình khó ưa thế.

Sắc mặt Lôi Thần Phong bỗng chốc đen sì, những lời này mà gọi là cảm động à. Dường như cô gái này luôn lấy việc dùng dao đâm xuyên qua trái tim anh, phẫu thuật lồng ngực moi tim, thậm chí là mổ tử thi của anh để làm mục tiêu phấn đấu thì phải.

Cuối cùng thì tên lưu manh cũng đi ra ngoài để cô thay đồ. Bộ lễ phục này màu bạc được đính nhiều hạt đá quý lấp lánh, nếu cô nhớ không nhầm thì nó chính là bộ trang phục đứng Top 1 được các chuyên gia chấm điểm chuyên môn trong tuần qua, giá cũng không hề rẻ.

Cô không muốn ăn mặc quá lộng lẫy, sợ bị nhiều người chú ý đến nhưng vì sự xuất hiện của Lâm gia nên đã thay đổi ý định.

“Hôm nay sẽ là bước khởi đầu cho những tháng ngày tiêu tàn của Lâm gia. Lâm Hùng, Quan Tịnh Nghi, Lâm Nhã Kỳ tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi”.

Bộ áo trễ vai khiến cô phải tốn rất nhiều thời gian để dùng phấn che đi những dấu hôn.

- Đừng che hết tất cả, để lại dấu này, dấu này và cả dấu này nữa cho tôi.

Tôn Khả Thiên chỉ vào những vết hôn trên cổ rồi nói với chuyên viên trang điểm. Những thứ này sẽ khiến Lâm Nhã Kỳ cực kỳ đau đớn đây.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ tối, cô trong hình hài một công chúa được Lôi Thần Phong tháp tùng đến tận bàn tiệc.

Thấy Tôn Khả Thiên xuất hiện, Lôi lão phu nhân liền vẫy tay ra hiệu gọi cô đến gần.

- Bà nội, chúc mừng sinh nhật bà. Chúc bà mãi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Bà nội cười tít mắt, vỗ nhẹ tay cô, gật đầu hài lòng.

- Lôi lão phu nhân, tiểu thư đây là…

Một số người lại rất tò mò về thân phận của cô. Người có thể làm Lôi lão phu nhân vui vẻ như vậy chắc chắn không tầm thường.

- Đây là Khả Thiên, cháu dâu của tôi.

Cháu dâu Lôi gia họ đã từng nghe qua, thân thế được giữ kín tuyệt đối, thậm chí các trang báo và tạp chí cũng không được phép đưa bất kỳ thông tin nào. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả đúng là rất xinh đẹp.

- Chào tiểu thư Khả Thiên, tôi là phu nhân Trần thị, nghe danh tiểu thư đã lâu hôm nay gặp được đúng là mở mang tầm mắt. Không biết tiểu thư là thiên kim nhà nào?

Tôn Khả Thiên khẽ liếc qua nhìn bà nội, cô không biết nên trả lời thế nào cho hợp lẽ, không phải vì cô ngại nói ra xuất thân mà cô sợ nhà họ Lôi sẽ khó xử.

- Kìa bà Trần, Lôi gia chúng tôi không quan tâm đến chuyện đó, chỉ biết cháu dâu của tôi là cô gái tốt nhất trên đời.