Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 14: Trước mặt tôi đừng hòng giở trò mèo




- Khả Thiên, tất cả mọi người sẽ rất bận rộn cho bộ sưu tập sắp tới, nên dự án thiết kế đồng phục cho hệ thống coffe Thiên Ký này giao cho cô. Họ không yêu cầu gì đặc biệt, tất cả kiểu dáng màu sắc, chất liệu đều do phía chúng ta lựa chọn. Tôi thấy công việc này khá dễ dàng nên cô hãy cố gắng hoàn thành.

Vương Đình Ân tỏ ra không mấy xem trọng dự án này. Đây xem như đã vi phạm một trong những nguyên tắc tối kỵ trong kinh doanh đó chính là xem thường khách hàng.

- Tôi sẽ hoàn thành tốt công việc được giao.

- Nhớ đấy, tôi không muốn làm việc với những kẻ năng lực có hạn, thủ đoạn có thừa.

Ơ, chị ta đang nói ra sở thích của mình đấy à, còn tưởng chị ta là hội trưởng của đám người thủ đoạn vô biên kia nữa.

Tôn Khả Thiên cẩn thận nghiên cứu tài liệu vừa nhận được, còn tra cứu thêm những thông tin và những chuyện bên lề trên internet. Không phải vì đây là công việc chính thức đầu tiên cô nhận được tại Lôi thị nên mới tâm huyết như vậy mà đối với cô tất cả mọi công việc đều phải làm một cách nghiêm túc và chăm chỉ nhất.

Gần 12 giờ, mọi người đã lần lượt rời đi ăn trưa, nhưng Tôn Khả Thiên vẫn chăm chú với đống tài liệu của mình, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới giật mình.

- Alo, Tôn Khả Thiên phòng thiết kế xin nghe.

- Tôi đói rồi. Lên phòng tôi đi.

Giọng nói lãnh đạm của Lôi Thần Phong vang ra từ trong điện thoại không mấy dễ chịu. Cô khẽ nhìn vào hộp cơm nhỏ để dưới ngăn bàn kèm theo món ăn độc nhất vô nhị do chính mình dày công chế biến. Cô hít một hơi thật sâu, lấy can đảm để cầm theo thứ ấy đi lên phòng của anh ta.

Đứng trước cửa phòng, cô loay hoay không biết làm sao để vào bên trong, vì đây là cửa 2 lớp, phải có vân tay để mở cánh cửa đầu tiên, sau đó mới có thể gõ cửa chờ ngươi bên trong cho vào.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, Lâm Nhã Kỳ mang bộ mặt rầu rĩ kèm tức giận bước ra, vừa nhìn thấy Tôn Khả Thiên lại muốn phát tiết. Cô ta liếc cô một cái rõ bén, sau đó ghé sát tai cô buông lời khiêu khích.

- Cứ chờ đấy, tôi sẽ khiến cô rời khỏi công ty này một cách nhục nhã.

Lâm Nhã Kỳ muốn đe dọa thì cô đây cũng tiếp chiêu, chỉ sợ trưa nay cô ta ôm cục tức không nuốt nổi cơm thôi.

- Cô có tư cách gì mà đe dọa tôi? Xin lỗi nhé, người đang ngồi ở trong kia lại chính là chồng của tôi cơ đấy. Tránh ra!

- Cô!

Xem kìa, cô ta lại nghẹn họng chẳng nói được câu nào, đã vậy cô sẽ tung thêm một đòn nữa khiến cô ta tuyệt thực cả ngày luôn. Tôn Khả Thiên mỉm cười sáng lạn, cố tình đưa hộp cơm lên ngang tầm mắt đối phương.

- Giám đốc Lâm, cảm ơn cô nhé, nhờ cô mà tôi có thêm dũng khí để ở cạnh anh Thần Phong, yên tâm đi, điều cô không làm được thì tôi đây đã thay cô thực hiện. Giờ thì đi đi, đừng cản trở phút giây hạnh phúc của tôi và anh ấy.

Trước khi cô ta rời đi thì Tôn Khả Thiên cũng kịp nhìn thấy vẻ mặt xanh lét như tàu lá chuối, điều này càng khiến cô nhảy múa trong lòng.

Cánh cửa kia vẫn đóng kín bưng, cô sẽ không ngu ngốc mà tìm mọi cách bước vào trong đó. Lỗi đâu phải tại cô, mà do cánh cửa đó cản trở công việc giao cơm thôi.

Cô mới rời đi chưa được vài bước thì điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiện ra dãy số lạ.

- Em mà dám bỏ đi thì đừng hối hận. Sử dụng vân tay của mình để mở cửa vào.

Thì ra đây là số điện thoại của anh ta. Tôn Khả Thiên làm theo lời hướng dẫn, qua hai cánh cửa để vào bên trong. Khi cô bước vào Lôi Thần Phong vẫn chăm chú làm việc, và dường như chẳng có ý định chịu dừng lại.

Cô lẳng lặng ngồi vào chiếc ghế sofar ở góc phòng, trong lòng thầm oán trách anh ta rõ phiền, mới khi nãy còn than đói mà giờ lại vờ như đang hăng say làm việc lắm vậy.

Trong lúc ngồi chờ, cô tiện tay lấy một quyển tạp chí ra để xem. Khi mở đến những trang chính giữa thì dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức hình của người đàn ông lịch lãm nhưng khí chất vô cùng cao ngạo và lạnh lùng. Người trong ảnh là chủ tịch hội đồng quản trị của Milan Fashion, vô cùng quyền lực trong làng thời trang thế giới.

- Thay vì chăm chú nhìn anh ta thì ăn cơm sẽ tốt hơn.

Tôn Khả Thiên suýt nghẹn họng, anh ta có mắt chim ưng à, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính nhưng vẫn có thể quan sát cô đang làm gì.

Rõ ràng anh ta bắt cô phải chờ đợi, nhưng ý tứ của câu nói vừa rồi lại giống như bữa trưa trễ do cô mải nhìn người trên tạp chí kia vậy. Thật không có chút lý lẽ nào cả.

Chẳng biết anh ta dừng công việc từ khi nào, chỉ biết khi cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh cầm hộp cơm rồi gắp những miếng thức ăn cho vào miệng. Không hiểu sao lúc này cô lại có chút căng thẳng, phần đồ ăn đó có rất nhiều gia vị khó ăn.

Trong đầu cô âm thầm tính đường thoát thân, chỉ cần anh ta có biểu hiện sặc sụa hay ngộ độc vì thức ăn thì cô sẽ nhào ra khỏi cánh cửa, bỏ chạy ngay lập tức.

Kỳ lạ thay Lôi Thần Phong cứ gắp đồ ăn liên tục cho vào miệng, trên mặt không có chút biểu cảm khó chịu nào, khiến bản thân cô không khỏi nghi ngờ.

- Đồ ăn rất ngon sao?

Nhất định không đúng, hay là anh ta có vấn đề gì đó về vị giác? Mục đích ban đầu của cô chỉ dừng lại ở việc khiến Lôi Thần Phong phải nhổ ra hết đồ ăn ngay từ miếng đầu tiên, thế nhưng nếu anh bị vấn đề về vị giác thật, nuốt hết đống đồ ăn đó vô trong người sẽ bị ngộ độc mất.

Tôn Khả Thiên không đành lòng nhìn anh ta như thế, bèn tiến đến gần giật đôi đũa trên tay Lôi Thần Phong ra để anh thôi không tiếp tục ăn nữa.

Còn chưa kịp hành động thì người đàn ông kia đã nhanh hơn một bước, tóm chặt lấy tay của cô rồi đẩy ngã xuống sofar. Hành động bất ngờ của anh khiến cô giật mình thót tim, bản năng chạy trốn trỗi dậy, muốn thoát ly khỏi sự giam cầm nhưng rất nhanh đã bị anh ta nằm đè lên. Lồng ngực cô đập thình thịch, đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

- Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra.

Gương mặt Lôi Thần Phong cách cô một khoảng rất gần, tầm mắt ngang nhau khiến cô không thể trốn tránh.

- Đồ vô lương tâm nhà em, muốn tôi chết vì ngộ độc à?

- Không… không… không phải như vậỵ.

Nằm dưới thân Lôi Thần Phong, toàn thân cô run lẩy bẩy, thanh âm vang lên ngắt quãng không thành câu.

- Mặt em tái mét như vậy để làm gì, nếu biết sợ sao còn dám làm. Nói cho em biết ngoại trừ cơm trưa thì tôi còn có thể ăn thứ khác, bao gồm cả… ăn em.

Lôi Thần Phong cố tình ghé sát tai Tôn Khả Thiên nói nhỏ. Một từ “ăn em” kia vang lên như tiếng sét ngang tai khiến toàn thân cô đứng hình. Trái tim vốn vẫn đang đập thình thịch lại vì câu nói ấy mà loạn xạ.

Tôn Khả Thiên giãy giũa theo bản năng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lôi Thần Phong. Chính cô cũng không biết được hành động giãy giụa của mình lại khiến Lôi Thần Phong vốn đang muốn trêu đùa cô lại sinh ra phản ứng. Ánh mắt đùa cợt bây giờ lại trở nên nghiêm nghị. Lôi Thần Phong cố áp chế chính mình để không nảy sinh ra hành động quá mức.

- Nằm im!

- Tôi xin anh đấy. Tôi hứa sẽ không làm như vậy nữa. Mau thả tôi ra đi.

Tôn Khả Thiên như con cừu non chỉ biết cầu xin tha thứ, khóe mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi rồi. Lôi Thần Phong không muốn gây khó dễ thêm nhưng trong lòng hậm hực, nếu không được ăn trưa thì phải có thứ khác bù vào.

- Tôi muốn người cầu xin tôi phải hạ mình. Em xưng “tôi” không phải quá cao ngạo rồi sao.

- Tôi… tôi…

- Hử? Lại còn xưng “tôi”?

- Không… không phải. Tôi... tiểu nhân... tiện nữ... à không thảo dân...

Xem ra cô đã rối đến mức hồ ngôn loạn ngữ, Lôi Thần Phong có chút bực dọc nhưng lại không nỡ.

- Em xưng như hô như vậy để làm gì, đây cũng đâu phải thời phong kiến. Xưng "Em"!

Lôi Thần Phong ra lệnh.

- Tôi... em... em... tôi không làm được.

Lôi Thần Phong sớm đã hết kiên nhẫn. Anh ngay từ đầu đã nhận ra cô là người cao ngạo, nhưng anh tuyệt nhiên không thích điều đó. Nếu đã ở trong thế giới của anh thì dù là hoa hồng có gai cũng sẽ bị anh bẻ gãy từng cái một.

Lôi Thần Phong cúi xuống sát mặt Tôn Khả Thiên, hơi thở của anh phả xuống chóp mũi cô khiến mặt cô vốn đang phiếm hồng càng thêm ửng đỏ

- Nếu không làm được thì phải lãnh hậu quả.

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên đôi môi Tôn Khả Thiên, một cảm giác tê dại lướt qua khiến hai tay cô trở nên vô lực. Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết nằm im bất động mặc cho Lôi Thần Phong làm loạn trên đôi môi mình.

- Em nói xem tiếp theo tôi sẽ làm gì đây?

Tôn Khả Thiên bị Lôi Thần Phong dọa đến mức không dán phản kháng, chỉ muốn thoát khỏi tình thế éo le này càng nhanh càng tốt.

- Tôi… tôi…

- Hử?

- Em… em xin lỗi…

Điệu bộ xuống nước giống như con hổ giữ hóa thành mèo nhỏ ngoan ngoãn khiến Lôi Thần Phong vô cùng hài lòng.

- Tốt nhất em nên nghe lời, đừng giở trò mèo trước mặt tôi. Em sẽ không lường trước được kết cục dành cho mình đâu.

Anh không nói đùa, đây đích thị là lời cảnh cáo nghiêm túc. Đáy mắt sâu hun hút khiến cô bất giác rung mình, sẽ chẳng bao giờ cô đoán được đằng sau gương mặt lãnh đạm này là những suy nghĩ gì.

Cô còn nhớ trước đây anh từng nói cô chỉ có thể là kẻ ngu ngốc, nhưng rồi lại nói nếu nuốn có đủ tư cách ở bên cạnh anh thì phải có khả năng tự bảo vệ mình. Suy cho cùng anh ta muốn cô là kẻ ngu ngốc hay mạnh mẽ để bảo vệ mình đây?

Đương nhiên anh ta chẳng bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, mạc nhiên trấn lột phần cơm mà cô tự chuẩn bị cho mình, lại còn ăn sạch sành sanh, khiến cô chỉ biết bất lực ôm cái bụng đói meo.

Tôn Khả Thiên gào thét trong lòng, hận không thể đem những lời tức giận trút ra ngoài. Chỉ sợ anh ta điên lên sẽ làm thêm những hành động khiến cô thiệt thòi.

- Tôi nghe nói em sắp làm việc tại phòng chế tác, đây là thách thức lớn nhưng cũng là cơ hội để em chứng tỏ năng lực của mình. Nếu em bị nhà thiết kế Linh San đề nghị thôi việc thì tôi chắc chắn không giữ em ở lại Lôi thị. Như vậy cơ hội tôi cho em coi như kết thúc và những kẻ em căm hận sẽ là người hả hê nhất.

- Tôi sẽ cố gắng.

Lại vô tình bắt gặp ánh mắt cảnh cáo, thì ra bản thân vừa lỡ lời.

- Em sẽ cố gắng.

- Dấu vân tay của em có thể mở được cửa phòng làm việc của tôi cũng như thang máy đặc biệt dành cho cán bộ cấp cao.

Tôn Khả Thiên liền xua xua tay, cô không muốn nhận ân huệ “đặc biệt” này đâu, dù gì cô cũng chỉ là một thực tập sinh.

- Để thuận tiện cho việc giao cơm. Từ ngày mai nấu cơm trưa mang lên phòng cho tôi.

Tôn Khả Thiên nhảy dựng, quyết không thỏa hiệp với yêu cầu này.

- Cái gì? Nấu cơm mỗi ngày? Anh điên rồi sao? Hôm nay ăn thứ kia vẫn chưa sợ à. Tôi không làm được.

Nói xong cô chạy vội ra phía cửa, toan mở cửa để chạy trốn. Nãy giờ cô hèn nhát cam chịu, bây giờ mới được một giây phút tỏa ra khí chất anh hùng. Thế nhưng chỉ một tích tắc sau đó cô đã hối hận toàn tập. Cánh cửa này dù đã thử mọi cách nhưng cũng không hề dịch chuyển.

Lôi Thần Phong nhìn bộ dạng giở khóc giở cười của Tôn Khả Thiên trong lòng hả hê, lại không tính buông tha cho cô dễ dàng như vậy.

Phải bẻ thêm một cái gai nữa mới khiến cô biết nghe lời hơn một chút.

Lôi Thần Phong đứng dậy, tiến gần đến chỗ Tôn Khả Thiên, còn nội tâm cô thì cứ lạnh dần theo từng bước chân của anh ta.

- Xem ra tôi dạy dỗ em chưa đủ nghiêm khắc. Em nói xem lần này kẻ điên như tôi nên làm thế nào đây?

- Tôi… tôi… Em thực sự không muốn làm…

Chẳng mấy chốc Lôi Thần Phong đã tiến đến sát người cô, rất không hài hòng với sự phản kháng này. Quả thật anh đã quá nhẹ tay rồi.

- Tôi sẽ cho em biết thế nào là trừng phạt.

Lôi Thần Phong nhìn cô rồi cười một cách quỷ dị. Cánh cửa bất ngờ mở ra, toàn thân cô đang tựa vào đó nên bị mất thăng bằng ngã sõng soài xuống sàn.

- Đi ra ngoài!

Lôi Thần Phong quát lớn. Động tĩnh trong phòng chủ tịch khiến mấy chục con mắt đổ dồn về phía cô.

- Cô ta chẳng phải là thực tập sinh mới đến hôm qua của bộ phận thiết kế sao?

- Cô ta đến câu dẫn chủ tịch rồi bị tống cổ ra ngoài à?

- Nhìn bộ dạng đê tiện của cô ta đi, như đang làm trò hề.

- ……

- ……

Thì ra sự trừng phạt mà anh ta nói đến chính là ánh mắt khinh bỉ của đám người kia. Anh ta biến cô trở thành kẻ xấu xa đê tiện trong mắt mọi người, khiến cô chịu tổn thương về tinh thần chứ không phải thể xác.

Quả nhiên anh ta đủ thâm độc

Tôn Khả Thiên cười lạnh, không giải thích bất kỳ điều gì với lũ người ngu ngốc đó, tự mình ngồi dậy. Cổ tay va trạm vào sàn nhà khiến cô đau điếng, nơi vết thương cũng bị rướm máu. Cơn đau này đến thật đúng lúc, khiến tâm trí cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cô ngầng cao đầu bước qua đám người phía trước, giữa hàng trăm ánh mắt khinh bỉ và lời nhục mạ cô vẫn đường đường chính chính mà đi qua, dường như việc bước qua hàng trăm con người ấy không khó khăn như cô nghĩ.