Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 119: Gia đình nhỏ này thật tốt (H+)




Đến lúc này, Lôi Thần Phong đã bị dục hỏa thiêu đốt, khiến giọng nói trở nên khàn đục.

- Khả Thiên, mau cởi trói cho anh. Ngoan.

Tôn Khả Thiên vô cùng hả hê. Mục đích cô trói anh lại là để giữ an toàn cho mình. Cô đâu ngu ngốc đến nỗi nghe theo lời anh. Cô chưa từng có cơ hội nhìn thấy anh khổ sở như vậy, trong lòng càng muốn trêu chọc anh nhiều hơn cho thỏa nỗi uất hận mấy ngày nay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
2. Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế
3. Giáng Lâm
4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================

Cô cười, khẽ lắc đầu, mang một thân mềm mại tựa vào ngực anh. Ngón tay thon dài di chuyển từ đỉnh ngực, đi xuống những cơ săn chắc dưới bụng, dần dần hướng tới nơi cao lớn đang bức hỏa ở dưới thân.

Cô ác ý chạm nhẹ vào nơi ấy, không ngừng dùng ngón tay vẽ vài vòng bên trên. Mặc dù cách một lớp vải, nhưng vật to lớn vô cùng mẫn cảm, khiến anh có cảm giác như có một dòng điện chạy qua người. Hô hấp anh hỗn loạn, phát ra tiếng gầm nhẹ.

- Em muốn chết sao? Mau cởi trói cho anh!

Sắc mặt Lôi Thần Phong bỗng chốc tối sầm, toàn thân bứt rứt, như muốn phát điên, vậy mà cô còn cố tình chơi đùa với nơi ấy, đợi khi anh thoát được ra, sẽ khiến cô ba ngày ba đêm liệt giường.

Tôn Khả Thiên rất thích nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết này của anh. Cô trực tiếp mở khóa quần, để vật cao ngạo kia được giải phóng, ngạo nghễ vươn cao. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn khiến nơi sâu thẳm nhất trong cô nảy sinh cảm xúc khó tả.

- Khả Thiên, mau làm giống đêm qua.

Lôi Thần Phong ra lệnh, sắc giọng trầm khàn đến mức vẩn đục. Cô khẽ hít một hơi sâu, vuốt ve, động chạm cao thấp thứ ấy theo bản năng. Cô nhìn thấy Lôi Thần Phong thống khổ, mồ hôi nhễ nhại, càng thấy hả hê, gia tăng thêm lực đạo nơi bàn tay.

- Cởi trói cho anh!

Lôi Thần Phong điên cuồng, gằn mạnh từng từ; đổi lại vẫn là thái độ dửng dưng, không ý thức được nguy hiểm đang cận kề của cô. Vật cao ngạo đang được vỗ về đột nhiên thì bị bỏ rơi không thương tiếc, khiến đáy lòng Lôi Thần Phong như đại dương phun trào núi lửa.

- Anh muốn lắm sao?

Mẹ kiếp, cô vừa buông giọng lả lơi, vừa liếc mắt đưa tình khiến anh sục sôi, ý chí tiêu tan. Nếu không phải tay chân bị trói, anh nhất định đè cô xuống, hung hăng chiếm lấy.

- Muốn. Khả Thiên, cho anh.

- Vậy thì trả lời em, trước mặt anh đang có mấy ngón tay đây.

Tôn Khả Thiên chống một tay trên ngực anh, tay còn lại đưa ra xa. Từ góc độ này, anh hoàn toàn có thể nhìn thấy đôi bồng đào tuyết trắng ẩn hiện ngang tầm mắt, bàn tay to lớn của anh vô cùng thèm khát được chạm vào nơi đó, chơi đùa, nhào nặn.

- Hai ngón.

- Còn bây giờ là mấy ngón?

- Bốn.

Tôn Khả Thiên thử lại vài lần, Lôi Thần Phong đều ngoan ngoãn trả lời như con cún. Thì ra khi nãy anh đã lừa gạt cô.

Tưởng chừng chỉ cần trả lời đúng hết các câu hỏi, cô sẽ giúp anh thỏa mãn, nhưng một thân đang bị hỏa dục thiêu đốt lại bị rơi xuống đáy tuyệt vọng khi cô lạnh lùng buông lời.

- Em đã khám xong cho anh rồi. Hoàn toàn bình thường. Bây giờ anh nên nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay em sẽ xuống phòng ở ngủ bên dưới. Tạm biệt anh.

Lôi Thần Phong muốn gồng người dậy nhưng không thể. Cô muốn chết hay sao mà dám khơi lửa rồi bỏ đi? Đáy mắt đen thẫm đã trở nên đỏ ngầu. Lôi Thần Phong mang theo hơi thở nồng đậm mùi ma quỷ, cất lời đe dọa.

- Em dám? Bây giờ em có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn cởi trói cho anh để nhận được sự khoan hồng, hai là anh sẽ cho em tận hưởng cảm giác sống không bẳng chết.

Tôn Khả Thiên bĩu môi, xem thường anh đã bị trói, đến cả việc cử động qua lại còn khó khăn, làm gì còn khả năng bắt cô lại. Cô đã nghĩ rồi, đêm nay ngủ tạm ở phòng bên dưới, đến sáng ngày mai sẽ đi làm sớm, buổi tối về bên Giao Giao tá túc. Đến lúc đó dục hỏa của anh đã tiêu tan, cũng nguôi ngoai đi phần nào, sẽ không muốn ăn tươi nuốt sống cô như bây giờ.

- Em chỉ nói là kiểm tra cho anh, chứ đâu có nói sẽ làm chuyện khác. Trong ngành y, nghiêm cấm chuyện bác sĩ nảy sinh quan hệ với người bệnh đấy nhé. Nhưng anh yên tâm, em rất có trách nhiệm, sẽ chỉnh đốn trang phục chỉnh tề cho anh rồi mới rời đi.

Mặc kệ ánh mắt giết người đang dán chặt lên người mình, cô vẫn bình tĩnh cài lại các cúc áo trên người anh; nhưng đến phần kéo khóa quần lại không mấy thuận lợi, bởi vật cao ngạo ấy vẫn đang ngóc đầu thẳng đứng, không thể dưa về vị trí cũ. Cuối cùng, cô đành lấy mền đắp ngang qua người anh, che đi thứ ấy, như vậy có thể miễn cưỡng xem như đã chỉnh tề.

Xong việc, cô mỉm cười hài lòng, phủi sạch hai tay, sau đó vẫy chào tạm biệt người đàn ông đang trật vật trên giường.

- Thần Phong, chúc anh ngủ ngon.

Cô vuốt gọn những ngọn tóc rối của mình, chỉnh lại váy ngủ, sau đó quay lưng rời đi. Căn phòng chỉ có tiếng thở hỗn loạn của người đàn ông bỗng vang lên tiếng “phựt” lớn. Chiếc thắt lưng đang trói chặt hai tay của anh đã bị kéo bung ra.

Lôi Thần Phong nhanh chóng bật dậy, giải phóng hai chân bị dây da trói, một thân cao lớn lao nhanh về phía cửa, tóm gọn con mồi đang chạy trốn.

Tôn Khả Thiên bị giật mình, hét toáng lên. Chỉ trong phút chốc, cả thân người đã bị đè chặt vào cánh cửa. Anh đứng chắn trước mặt cô, hai tay chống vào tường, thành công tạo thành chiếc lồng giam giữ cô trong lòng.

Tôn Khả Thiên sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy.

- Anh… anh… sao anh có thể… Anh thả em ra.

Lôi Thần Phong nhếch môi, mang theo hơi thở nồng đậm dục vọng phả vào da mặt mẫn cảm của cô.

- Bà Lôi, có một thứ trong trường y không dạy em, đó chính là đừng bao giờ khiêu khích tính nhẫn nại và dục vọng của đàn ông.

Tôn Khả Thiên luống cuống, bàn tay lại chạm vào nơi to lớn chưa được giải tỏa ở dưới thân anh. Cô sợ hãi rụt tay về, nhưng lại bị ngữ khí lạnh băng của anh đe dọa.

- Sợ?

- Em xin lỗi, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, anh thả em ra đi mà...

Cô cố gắng hạ thấp giọng, thậm chí còn nặn ra vài giọt nước mắt để bày tỏ sự thành tâm xin lỗi. Nhưng Lôi Thần Phong vẫn gắn chặt ánh mắt ma quỷ lên người cô, dục hỏa đã bị khơi dậy sao có thể nói tha là tha. Anh khẽ lau đi giọt nước mắt trong suốt của cô, sau đó đưa lên miệng nến thử. Nó có vị mặn, nhưng anh thích.

- Gọi tên anh đi.

Tôn Khả Thiên không hiểu anh muốn mình gọi tên để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, vì bây giờ, sự chống đối chính là con đường tử.

- Thần… Thần Phong…

Anh bật cười.

- Gọi thêm lần nữa.

- Thần Phong.

Tiếng gọi vô cùng dịu dàng và kiều diễm, nhưng sẽ hay hơn nếu kèm theo thanh âm rên rỉ và thở gấp. Anh cố tình ghé sát vào vành tai mẫn cảm của cô để nói đôi ba lời ẩn ý.

- Đúng rồi, chút nữa hãy gọi tên anh như vậy. Anh không muốn nhìn thấy em khóc, nhưng để em nức nở dưới thân của anh, hoặc khi anh đang ở trong em thì đó là niềm kiêu hãnh của một thằng đàn ông. Em hiểu chưa?

Dứt lời, Lôi Thần Phong liền bế Tôn Khả Thiên lên giường, thân hình rắn chắc nhanh chóng phủ bên trên. Chỉ một động tác, anh đã mang chiếc váy ngủ trên người cô làm hai mảnh, sau đó kéo bung  hàng cúc trên áo sơ mi của mình.

Anh cuồng bạo áp lên bờ môi anh đào, mang lưỡi mềm mại ra trêu đùa, dây dưa. Con cầm thú trong người anh đã thức tỉnh từ lâu, vươn cao ngạo nghễ, chỉ muốn tiến sâu vào trong cô, nhưng anh sợ thân hình nhỏ nhắn của cô hiện tại chưa dung nạp được sự to lớn đó, nên vẫn kiên nhẫn, áp chế đi dục vọng để làm khúc dạo đầu.

Bàn tay to lớn được thỏa mãn khát vọng, vuốt ve, chơi đùa với đôi bồng đào đã ửng hồng. Nương theo từng hơi thở gấp gáp, những nụ hôn rơi xuống đỉnh hồng đào, khiến nơi ấy trở nên cứng rắn.

- Uhm, Thần Phong, đừng mà...

Hai bàn tay cô vô lực bám lên tấm vai trần của anh, lại không ngăn được những xúc cảm tê dại từ nơi ấy mang lại.

- Uhm...

Lôi Thần Phong cắn vào nụ hoa đang nở rộ, bàn tay cũng tìm đến nơi tư mật để chơi đùa, khẽ chạm vào hạt ngọc. Sự đụng chạm bất ngờ khiến toàn thân cô tê dại, không kìm được tiếng ngân nga trong cổ họng.

- Tiểu yêu tinh, thì ra em cũng đã ướt như thế này mà còn bỏ đi.

Bị anh phát giác, cô liền ngại ngùng nhắm mắt. Vừa rồi, lúc trêu chọc anh, cơ thể cô cũng nảy sinh phản ứng, nhưng đã cố che giấu đi để anh không nhận ra, cuối cùng vẫn bị anh phát hiện.

Anh mang vật cao ngạo sớm đã căng cứng, nhắm thẳng đến nơi tư mật ấy, sau đó nhướng thân, mang toàn bộ thứ to lớn vùi sâu vào trong cô. Động tác xâm chiếm bất ngờ ấy khiến Tôn Khả Thiên nhăn mặt, nước mắt bỗng chốc tuôn ra, cơ thể cô căn bản vẫn chưa sẵn sàng.

- Thần Phong, đau quá.

Anh đau lòng hôn lên môi cô. Chuyện này không thể trách anh được, là do cô cố tình khơi dậy dục vọng của anh trước, lại còn đòi gây chuyện xong rồi trốn đi.

- Ngoan, một chút nữa sẽ hết đau.

Nơi tư mật của cô thật nhỏ, ôm chặt lấy vật to lớn của anh, khiến nơi đó thống khoái vô cùng. Anh từ từ động thân, không dám mạnh bạo, để cô có thể tiếp nhận được.

Dần dần, sự đau đớn được thay thế bởi khoái cảm kỳ lạ từ nơi tư mật. Tôn Khả Thiên thả lỏng người, nương theo từng luật động ra vào của người đàn ông, để mặc bản thân mình trôi nổi trong những cơn kích tình cao thấp.

Thanh âm rên rỉ, tiếng thở gấp quyện lẫn với những lần gọi tên nhau bằng tình ý đã lấp trống căn phòng lớn đang bị màn đêm bao phủ.

Chẳng biết từ khi nào, cô đã quen dần với sự cuồng bạo nhưng cũng hết sức dịu dàng, phó mặc bản thân làm theo sự sắp đặt của anh trong những cuộc yêu triền miên. Dường như cả thể xác và tinh thần của cô đều đã phụ thuộc vào người đàn ông này, xem anh như thế giới quan duy nhất của mình. Nếu một ngày nào đó thế giới quan ấy biến mất, cả thể xác và tinh thần của cô sẽ vụn vỡ hoàn toàn.

Khi Tôn Khả Thiên tỉnh dậy, ngoài trời còn tối om, không lẽ đã làm nhiều lần như vậy mà trời vẫn chưa sáng? Cô lục tìm điện thoại trên đầu giường, khi mở ra xem mới tá hỏa. Đúng là trời vẫn chưa sáng, nhưng mà là sáng của hai ngày sau.

Toàn thân cô đau nhức, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể vực bản thân mình ngồi dậy. Có lẽ sau lần này,  ý định khiêu chiến với dục vọng của người đàn ông của cô sẽ tiêu tan. Cô sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa!

Cô nhìn qua người đàn ông bên cạnh, thấy anh quần áo chỉnh tề, chẳng giống người mới lăn lộn trên giường chút nào. Anh đã giày vò cô cả đêm lẫn ngày, ấy vậy mà vẫn có thể nằm ngủ ngon như thế. Tôn Khả Thiên bực mình, đánh mạnh vào mặt anh một cái “bốp”.

- Lôi Thần Phong, đồ cầm thú nhà anh!

Lôi Thần Phong sau khi được ăn no nê thì tâm tình vô cùng thoải mái, bị cô tát rõ đau nhưng vẫn bày ra vẻ sủng nịnh, vươn cánh tay vững chắc, kéo cô vào lòng.

- Là do em cố tình khiêu khích anh trước mà. Nếu em đã tỉnh rồi thì anh đưa em xuống dùng bữa nhé.

Hai giờ sáng, cô ngồi trên ghế để chờ đợi Lôi Thần Phong nấu mì. So với lần đầu vô bếp, có vẻ như lần này anh đã bớt lóng ngóng hơn, hoặc là món mì quá đơn giản, chỉ cần đun sôi nước và bỏ vào là được.

Mùi mì thơm phức khiến cái bụng nhỏ của cô cồn cào. Sau khi nhận được tô mì, cô ngay lập tức ăn nấy ăn để, húp sạch không còn một giọt nước. Cô cũng là con người, vậy mà anh nỡ lòng nào khiến cô triền miên trên giường, đến mức hơn 1 ngày trời không có gì trong bụng, chỉ có làm xong rồi ngủ, khi tỉnh dậy lại làm tiếp.

Lôi Thần Phong không nói gì, chăm chú nhìn cô ăn mì, trong lòng liền trào dâng thứ cảm xúc hạnh phúc khó tả. Gia đình nhỏ này thật tốt.

Sau khi cô ăn xong, anh liền mang tô đi rửa. Cô thực sự được mở mang tầm mắt, chủ tịch Lôi thị không những biết nấu mì, mà còn có thể rửa chén cơ đấy. Anh có thể trở thành một người chồng bình thường như bao người rồi.

Khi cô đang đăm chiêu nhìn gã chồng vô sỉ rửa chén thì điện thoại đổ chuông, báo có tin nhắn đến. Chẳng có ai gửi tin nhắn vào lúc 2 giờ sáng

nếu đó không phải là việc rất quan trọng. Sau khi đọc xong nội dung, bạc môi cô liền nở một cười lạnh, rồi đi ra phòng khách để gọi điện cho kẻ đó.

- Được, tôi sẽ dạy cô cách giết người không dao.

(Gửi các bạn 1 tấm ảnh do mình vẽ về 1 phân cảnh đau lòng trong những chương tiếp theo. Mình không phải dân chuyên vẽ, nên các bạn đừng chặt chém nhé 😄).