Giờ phút này hình ảnh của cô tràn ngập trong tâm trí hắn, lấn át trái tim hắn. Chân hắn đang bước đi nhưng lòng thì đang đặt ở trên người Ngọc Vân.
Hoàng Thiên Phong bước những chân dài nặng trĩu. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu, dằn vặt như bây giờ.
Hắn đang chiến đấu tranh với chính mình, lần đầu tiên hắn thấy mình thật vô dụng, hắn chưa bao giờ làm việc gì phải đắn đo cả, mạnh mẽ quyết liệt và dứt khoát chính là vũ khí lợi hại nhất để hắn có được thành công như ngày hôm nay.
Lần đầu trong đời hắn thấy tội lỗi, nhìn thẳng vào đôi mắt thơ ngây vô tội ấy của cô Thiên Phong thấy có chút đau lòng, cho nên hắn không dám nhìn lâu.
Hắn cảm thấy mâu thuẫn dâng cao giữa hiện tại và quá khứ. Trước khi hắn cưới Ngọc Vân, thì hắn đã cho người điều tra tất cả mọi thứ về cô.
Kết quả điều tra, khiến hắn càng căm ghét Ngọc Vân nhiều hơn. Tập tài liệu ấy là do trợ lý Lưu đích thân đưa đến tận tay hắn, lúc đó hắn không thể không tin những gì ghi chép trong đó.
Nhưng hôm nay, ánh mắt bi thương của cô, giọng nói ngọt ngào của cô làm hắn có chút hoài nghi.
\-'Thiên Phong! Anh bị làm sao thế. Nhìn mặt anh hình như không được tốt.'
Một mảng lạnh lùng, lặng im làm Ngọc Mai nheo mày khó chịu.
\-'Thiên Phong'. Cô ta nói lớn một chút, rồi lay lay cánh tay hắn.
\-'Hả! Em nói gì'.
\-'Em hỏi anh có cần nghỉ ngơi hay không, nhìn mặt anh có hơi khó chịu'.
\-'Không cần đâu,em lên phòng nghỉ chút đi, chiều nay anh còn có công việc'.
Khi Thiên Phong đã rời khỏi, thì vẻ mặt của Ngọc Mai biến đổi, trở nên thâm sâu khó lường, ánh mắt quỷ quyệt, độc ác. Vốn gương mặt cô ta chỉ ở mức khá, nay lại trở nên xấu xí vì bản chất con người đã ăn sâu vào xương máu khiến nó trở nên tầm thường.
Cả bốn người làm đang ở nhà kho, vẻ mặt vì lo sợ mà gương mặt trở nên trắng bệch.
Nhìn Ngọc Vân đang nằm im bất động dưới sàn, cả bốn người hốt hoảng.
\-'Có khi nào cô ta chết rồi không'.
Bốn người nhìn nhau, im lặng, rồi một trong bốn người lên tiếng.-'Tôi đi gọi thiếu gia'.
Bên ngoài, Thiên Phong cố gắng sải những bước chân thật dài, không hiểu sao trong lòng hắn hiện tại rất căng thẳng, khẩn trương, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy Ngọc Vân.
Hắn thừa nhận mình không phải người tốt, không ngần ngại tổn thương một người phụ nữ để bảo vệ một người phụ nữ khác thì hắn đã không còn là quân tử nữa mà chính là một kẻ tồi tệ nhất trong thiên hạ.
Người làm chạy đến bên cạnh hắn gấp gáp mở lời:-'Thiếu gia! Cô ta hình như là sắp chết rồi'.
Lời vừa dứt thì hắn đã lao nhanh về phía nhà kho. Hắn bây giờ có chút hối hận, thậm chí trong lòng hắn rất đau đớn, đôi mắt hắn ánh lên sự bi thương, nhưng đối với sự thay đổi trong lòng Hoàng Thiên Phong không màng đến nữa, hắn nghĩ hãy để nó thuận theo tự nhiên đi.
Vừa bước vào cửa và nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt, hắn khẩn trương đến mất bình tỉnh mà nhào đến bên cạnh Ngọc Vân ôm cô vào lòng.
Hắn nhanh chóng bế Ngọc Vân lên, đi nhanh ra cửa.
Một màn trước mắt, Thẩm Ngọc Mai đã nhìn thấy hết, tức giận đến nỗi hai tay nằm chặt thành quyền, đôi đồng tử giãn ra, bên trong con người đang bốc hoả khí "Thẩm Ngọc Vân, tao đã mở cho mày một đường ngay lối thẳng mà mày không đi, thì đừng trách tao độc ác, tao sẽ cho mày xuống địa ngục".
Bên trong chiếc xe đang lao vùn vụt trên đường, Hoàng Thiên Phong để Ngọc Vân ngồi dựa vào lòng mình, cẩn thận nhìn ngắm cô từ trên xuống dưới.
Gương mặt của cô không có tổn thương nào. Hắn thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi tản đá đang đè nặng lòng mình, nhìn cô gái an tĩnh, hơi thở yếu ớt đều đặn, gương mặt không chút huyết sắc, hai bên má sưng to, đỏ bừng có in hằn dấu tay, nhưng vẫn có chút khí chất xinh đẹp, thanh tú, đôi mắt vẫn nhắm nghiền để lộ hàng mi cong dài, khiến hắn không tự chủ mà cúi xuống đặt lên đôi môi tái nhợt của cô một nụ hôn nhẹ.
Ánh mắt hắn di chuyển xuống hai tay của Ngọc Vân. Đôi tay của cô bị bỏng, hai tay đã bắt đầu phồng t lên.
Hắn khẩn trương cởi áo của Ngọc Vân ra, trên người cô vai, ngực bụng, chỗ nào cũng có lấm tấm những mảng đỏ, so với làn da trắng ngần của cô thì trong chói mắt vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn Ngọc Vân thoáng chút đau lòng, xót xa, xen lẫn hối hận. Chẳng hiểu sao hắn thấy khó chịu vô cùng, ruột gan đau đớn như bị ai đó cấu xé. Hắn dang rộng vòng tay ôm lấy Ngọc Vân chặt hơn, hắn biết những cảm xúc của bản thân bây giờ đang dần xáo trộn cuộc sống của hắn.
Thiên Phong biết cảm giác dành cho Ngọc Vân đang bao vây hắn chính là những tiếng lòng xuất phát từ trái tim, nó thuận theo tự nhiên của con tim, hắn không ngừng suy nghĩ:-'Mình đối với cô gái này đã động tâm thật rồi sao'.
Hắn suy tư rất nhiều điều về Ngọc Vân, giọng nói của cô, đôi mắt của cô không hề giống với những gì mà Ngọc Mai từng nói với hắn , ít ra Thiên Phong có thể khẳng định một điều cô không phải loại gái ham hư vinh tiền tài mà Ngọc Mai đã nói với hắn:-'Đợi cô ấy khỏe lại, mình nhất định phải đích thân điều tra lại tất cả mọi chuyện'.
Lý trí cho hắn biết cô chính là cái loại người như vậy nhưng trái tim lại đang mâu thuẫn làm hắn hoảng loạn, trong thâm tâm của hắn, tình cảm dành cho Ngọc Mai đã vơi dần và không còn tồn đồng trong lòng hắn, nhưng còn Ngọc Vân, cô làm cho hắn vừa thích lại vừa ghét, cô đối với hắn giống như một loại rượu quý vừa muốn chinh phục lại muốn chiếm hữu cả đời. Cho nên hắn muốn điều tra lại, hình bóng và nụ cười xinh đẹp của cô thôi thúc hắn không nên tin vào tập tài liệu chưa được kiểm chứng rõ ràng.
Thiên Phong không hề biết rằng, cô bạn thanh mai trúc mã Lâm Di, cũng đang thuê người điều tra về Ngọc Mai. Trong thời gian sẽ có kết quả.
Phòng khám nhỏ của Lâm Di nằm ở trung tâm thành phố S, nơi này rất rộng, đội ngũ y tá, bác sĩ có tay nghề do Lâm Di đứng đầu.
Sau khi đưa Ngọc Vân vào phòng cấp cứu, qua một tiếng đồng hồ ngồi đợi ở ngoài, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Thiên Phong chưa kịp đứng dậy, thì Lâm Di dáng vẻ hùng hổ, tức giận mà tiến về phía hắn quát:
\-'Cái tên đại ma vương này, tôi thật sự hết cách với cậu rồi'.
Lâm Di giận đến mức muốn đấm cho Thiên Phong vài cái để nguôi đi sự tức tối trong lòng mình. Một cô gái nhỏ đáng thương, bị hắn hành hạ cho thân tàn ma dại thế này.
Thiên Phong xem nhẹ sự giận dữ trong lời nói của Lam Di, hắn đứng lên đối mặt với Lâm Di hỏi cô:
\-'Cô ấy sao rồi?'
Giọng nói hắn không mang theo vài phần ấm áp nào mà lạnh lùng như băng tuyết nam cực, nhưng trong lòng hắn đang rối bời và cực kì khẩn trương.
Lâm Di, từ tốn mà trả lời hắn:
\-'Vết thương trên đầu, tuy không ảnh hưởng đến não, nhưng nếu không chăm sóc kĩ, nếu bị nhiễm trùng thì rất huy hiểm.
Trên người cô ấy có nhiều vết bỏng lớn nhỏ, nhưng vết bỏng ở hai nặng hơn.
Đôi tay của cô ấy giống như bị ai đó tẩm nước sôi vậy'.
Còn nữa ngón tay giữa của bàn tay trái bị nức xương giống như có vật gì đó tác động vào.
Cô ấy ăn uống thiếu chất, sức khỏe suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng, bồi bổ nhiều thì mới mau chống khỏe lại '.
Gương mặt Hoàng Thiên Phong vẫn cứ như cũ, lạnh lùng không cảm xúc, hắn mở miệng:
\-'Bao giờ cô ấy tỉnh lại, làm sao để không để lại sẹo.
Hắn giữ gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ, nghĩ lại những lời của Lâm Di vừa nói thì trong lòng hắn đã hình thành những đợt sóng to, đủ nhấn chìm tất cả mọi thứ.
\-'Sáng mai, cô ấy sẽ tỉnh. Muốn hồi phục làn da thì đi thẩm mỹ viện đi, tôi không có khả năng tái tạo da.
Lâm Di cẩn thận trả lời câu hỏi của hắn, đôi chân mày cô nhíu lại nhìn người trước mặt khí thế bức người, khiến bạn thân như cô cũng phải e dè.
\-'Cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút, sáng mai khi nào cô ấy tỉnh lại thì gọi cho tôi'.
Nói rồi hắn quay bước rời đi, không một chút lưu luyến nào đối với cô gái đang nằm trong phòng bệnh.
Lâm Di thấy hắn đi, thì cô gọi:
\-'Này Thiên Phong cậu định đi như vậy sao? Tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đó...'.
Lâm Di định nói cho Thiên Phong biết về chuyện vết thương của Ngọc Mai, nhưng khi thấy hắn đã đi xa rồi thì cô đành:-'Thôi vậy! Cậu ta thông minh như vậy mà. Chắc cũng đã đoán ra được rồi cũng nên'.
Nói rồi Lâm Di quay bước trở vào phòng. Cô nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái trên giường, bản thân cô có chút xót thương:
\-'Thân là phụ nữ như nhau, nhưng sao tôi và cô lại khác nhau đến vậy chứ'.
Lâm Di gượng cười, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông có trái tim bằng sắc đá ấy. Cô thở dài mình cũng đã ngoài 25 rồi mà vẫn không có gì trong tay. Cô thấy may mắn hơn nhiều vì cuộc sống của cô dù có đau khổ thì đến ngày hôm nay vẫn do cô làm chủ