Cũng giống như những đêm trước, Ngọc Vân lê từng bước chân nặng trĩu trở về, nơi cô ở là một khu nhà cho thuê ba tầng đã cũ kĩ, không có thang máy, cô chỉ có thể cuốc bộ chậm rãi, mệt mỏi đi lên tầng ba để vào nhà.
Từ lúc rời khỏi thành phố S, cô như một kẻ hành khất sống rất cực khổ, cộng với việc phải tìm chỗ ở, tìm việc làm, áp lực và gánh nặng cuộc sống khiến cô nhiều lúc mệt mỏi tới mức không thở nổi.
Một cô gái thơ ngây đơn thuần như cô cứ thế mà bỏ qua chu kỳ kinh nguyệt, rồi một lần, hai lần, đến khi cảm thấy cơ thể có chút kì lạ, bụng ngày một to ra, cô mới đi khám bác sĩ.
Lúc bác sĩ nói cô đã mang song thai, cảm xúc trong lòng Ngọc Vân vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, cô chỉ mới cùng với Thiên Phong có ba lần vậy mà bây giờ trong bụng cô đã có em bé rồi, lại còn là hai đứa. Ngọc Vân lúc ấy cũng chẳng biết nói gì vì chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng có chút vui sướng, nhưng nỗi lo về cơm áo gạo tiền lại một lần nửa đè nặng lên vai cô. Nhưng nhờ có đứa trẻ trong bụng mà cô có động lực vượt qua gian khổ, cứ tưởng tượng ra gương mặt của bảo bối là cô cảm thấy vui vẻ xua tan bao muốn phiền. Cô biết làm việc trong nhà hàng sẽ rất vất vả nhưng biết làm sao được, cuộc sống là vậy, ban đầu mới đến họ không biết cô mang thai nên đối xử với nhau rất tốt, đến khi bụng lớn không thể giấu đi thì họ lại soi mói, dè bỉu, họ nói cô ích kỷ, biết có thai mà vẫn cố làm, cô bỏ ngoài tai hết tất cả, cố gắng làm việc cho đến hôm nay.
Từ hôm ấy, mỗi khi nhìn cái bụng ngày một lớn dần, cô lại nhớ đến Thiên Phong, hình ảnh của anh cứ xuất hiện dày đặc trong tâm trí cô và mỗi đêm anh lại hiện về trong những giấc mơ của cô. Ngọc Vân tự nhủ với lòng phải quên anh đi, nhưng càng quên cô lại càng nhớ, nhớ đến da diết, khắc khoải và hôm nay khi vô tình nghe được giọng nói trầm ấm thâm tình, dù không phải là giọng của anh mà sao trái tim cô lại đau đớn đến thế, lúc ấy sao mà nước mắt rơi nhiều như thế, rồi đau lòng phát hiện ra anh với cô quan trọng biết nhường nào, mới biết bản thân quá ích kỷ, biết chính mình đã để vuột mất hạnh phúc trong tầm tay.
\-Thiên Phong! Đợi em, em sẽ về với anh.
Lúc này Ngọc Vân phát hiện, những tổn thương trong quá khứ cũng không ngăn được, tận sâu trong tiềm thức, cô rất yêu anh, yêu sâu đậm và yêu điên cuồng, mặc cho đất trời xoay chuyển tình yêu ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi trong trái tim cô.
Nước mắt Ngọc Vân vẫn rơi như mưa, cô bước vào nhà, sau khi tắm rửa qua loa, mặc cho đầu tóc rũ rượi và đôi bàn chân truyện tới một trận co rút đau đớn, bụng lớn, bước chân cô ngày một khó khăn hơn, nhưng Ngọc Vân vẫn cố gắng ngồi xuống xếp từng chiếc áo bỏ vào vali.
Có một điều gì đó rất mơ hồ thôi thúc cô phải trở về ngay.
Hộp quà nhỏ Lâm Di tặng cho cô, vô tình rơi ra ngoài, đột nhiên Ngọc Vân lại nhớ đến lời nói của Lâm Di "khi nào cô cảm thấy bị bế tắc trong cảm xúc của mình, thì hãy mở nó ra", sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Vân cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là một lá thư viết tay được xếp gọn gàng, còn rất mới.
Ngọc Vân, từ từ mở từng nếp gấp, mở đến đâu thì trái tim lại loạn nhịp đến đấy, hồi hộp mà đôi tay cứ run rẩy, trái tim nơi lồng ngực cứ muốn nhảy ra ngoài.
Nếp gấp cuối cùng được mở, cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi như thác đổ.
Ngọc Vân khi cô đọc được lá thư này thì hãy quay về mau. Thiên Phong bị bệnh rất nặng, e rằng khó qua khỏi.
Chỉ vài ba câu ngắn ngủi, cũng đủ khiến Ngọc Vân thương tâm, đau lòng, cảm thấy trái tim mình như đang vợ vụn làm đôi mảnh, trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài trời, còn có tiếng khóc nghe xé lòng của Ngọc Vân.