Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 75: Nguy Hiểm






Bên trong nhà hàng không khí yên tĩnh, đột nhiên Jr Suga ngồi thẳng người dậy, cây bút xoay xoay trong tay bỗng dưng dừng hẳn, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Đông Lăng Vũ, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành nụ cười trào phúng.


" Tôi thực sự rất xem trọng cậu ta, xem ra cậu ấy không phải những loại người trước đây tôi từng gặp qua, nếu vậy..." Jr Suga lật tài liệu ra đem bút ký vào, sau đó đứng thẳng người dậy đẩy hồ sơ về phía anh, đôi mắt xanh hun hút không chút gợn sóng nhìn thẳng vào người anh " chúng ta hợp tác vui vẻ chứ"


" Jr tổng thực biết cách nói chuyện hài hước, nếu anh đã xem xét lại, vậy tôi có thể đại diện cho Tiêu tổng ký vào đây" Đông Lăng Vũ cúi người xuống đem bút ký vào, hiện tại anh chỉ buồn cười người đàn ông này, muốn thử thách cũng nên lựa người khác đi chứ, cư nhiên lại dám đem Tiêu Nhất Hàn ra so sánh, há chẳng phải là đang tự mình chọi với đá sao.


Tiêu Nhất Hàn nhận được tin nhắn từ Đông Lăng Vũ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, cũng không nói thêm một lời, trực tiếp đưa cô vào nhà hàng nổi tiếng cạnh đó ăn sáng.


Sáng hôm sau, cả ba người họ đáp chuyến máy bay cuối cùng trở về nhà, lịch hẹn hôm nay chính là buổi dạ hội diễn ra trên biển, Doãn Lạc Lạc được dì Tô trang điểm tỉ mỉ, kèm theo đó là bộ đầm dự tiệc màu trắng dài đến chân, từng đường nét được may cắt cẩn thận, họa tiết không quá cầu kì, nhưng lại đặc biệt phô trương lên nét đẹp vốn có của nó, mái tóc đen dài được uốn lọn để chéo qua một bên, cô lúc này không khác gì một thiên sứ hạ phàm, tinh khiết, uyển chuyển.
Tiêu Nhất Hàn nhìn thấy cô, nhanh chóng mở cửa xe giúp cô, hắn mặc trên người bộ âu phục màu đen đắt tiền, gương mặt lãnh khốc cao ngạo, vẻ đẹp vừa tà mị lại có chút băng lãnh khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi.


Chiếc xe dừng lại, phía trước mặt bọn họ chính là bãi biển rộng lớn, chiếc thuyền cao lớn lộng lẫy đập vào mắt Doãn Lạc Lạc, ngay cả hít thở cô cũng không dám thở mạnh trước vẻ đẹp đang hiện diện trước mặt mình.


" Thích không?" Tiêu Nhất Hàn đem tay cô nắm chặt lại, sau đó dắt cô lên trên khoang thuyền, khách khứa đã có mặt đông đủ, nhìn thấy hắn và cô từ xa, đã có không ít người gật đầu chào hỏi.


" Thích" Doãn Lạc Lạc khẽ bật âm thanh ra khỏi khóe môi, một làn gió mát mẻ ập tới, mang theo lọn tóc trước mặt cô thổi thổi lòa xòa, vẻ đẹp kinh diễm khiến không ít đàn ông cạnh đó mê say.


Đông Lăng Vũ từ xa nhìn thấy, đã mau chóng bước đến gần " Lạc Lạc hôm nay ăn mặc thật đẹp"


" Cám ơn anh" Doãn Lạc Lạc vui vẻ nở nụ cười trả lời, nhận được người bên cạnh đang cứng nhắc, cô chau mày xoay người nhìn hắn, lại nhận được ánh nhìn cảnh cáo của hắn đang quét qua người mình, cô bất giác rùng mình.


" Cậu quên nhiệm vụ chính của hôm nay rồi à" Tiêu Nhất Hàn cúi xuống, đem ly rượu rót đầy vào ly, sau đó đưa đến trước mặt Đông Lăng Vũ, anh nhẹ nhành đón lấy, khóe môi đột nhiên nhếch lên, chất lỏng cay xè nhanh chóng bị bọn họ uống một hơi cạn sạch.


" Tất nhiên nhớ rồi, nhưng mà cậu cũng phải qua bên đó, chuyện lần trước hắn ta đã xin lỗi rồi, về chuyện ký hợp đồng cũng không phải ý tưởng tồi"


" Được" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng gật đầu, đem ly rượu đặt xuống bàn, lúc này mọi người bắt đầu lên nhạc nhảy múa, xung quanh ánh đèn rực rỡ, không khí dịu nhẹ mát mẻ, sóng nước mạnh mẽ tắp thành hai đường thẳng dài, ánh trăng mờ ảo lung linh trên mặt nước.


" Vừa nhắc đã đến, mau qua đó đi" Đông Lăng Vũ nhìn thấy bóng dáng đàn ông người Tây lần trước, lập tức duỗi chân bước thẳng về phía trước.


" Em ở đây một lát được chứ, anh có chút chuyện cần giải quyết"


" Được" Doãn Lạc Lạc gật đầu, Tiêu Nhất Hàn nhìn cô mỉm cười, sau đó xoay người bước theo Đông Lăng Vũ.
" Lạc Lạc, có phải là cậu không?"


Doãn Lạc Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu lại nhìn, cô gái trước mặt mặc một bộ đầm màu đỏ quyến rũ, thân hình gợi cảm, bên cạnh là một người đàn ông cao ráo, mặt mũi anh tuấn, gương mặt bọn họ làm sao cô có thể quên.


" Tiểu An, Lương Hạ Minh, hai người cũng ở đây sao?"


" Cậu còn hỏi mình sao, vì sao mất tích lâu như vậy, có biết bọn mình đã đi tìm cậu rất lâu rồi hay không, cậu sống có tốt không?"


Ân Tiểu An gặp được Doãn Lạc Lạc, giống như thất lạc nhiều năm không có gặp lại bèn phấn khởi không ngừng, Tiểu An nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng hiếm có.


" Thật xin lỗi, mình có chút việc không tiện nói ra" Doãn Lạc Lạc cúi đầu, sau đó nhìn Ân Tiểu An, rồi lại nhìn người đàn ông phía sau " Hai người đang quen nhau sao?"


" Không, không có" Ân Tiểu An lập tức xua tay, gương mặt nhỏ bé phút chốc đỏ bừng, rõ ràng là yêu nhưng lại không dám thừa nhận.


" Lạc Lạc, em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường thôi" Lương Hạ Minh lập tức phủ nhận, cơ bản với Doãn Lạc Lạc cũng chỉ mong muốn hai người bọn họ thành đôi, cứ tưởng đã là một cặp, thực sự không phải sao, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ rất xứng đôi, vì sao lại không thể thành một đôi như cô nghĩ.


" Tiểu An, cậu ngồi xuống đây đi, muốn ăn gì không?"


" Ừm... Mà cậu trả lời mình đi, năm tháng sống ở nơi khác có tốt không?"
" Không sao, mình sống rất tốt"


Lương Hạ Minh cũng ngồi xuống, ánh mắt anh khi nhìn Doãn Lạc Lạc có chút gì đó khác biệt, hoặc giả sử đó đã chẳng là gì trong trí nhớ của anh, người quan trọng trong tim anh, chắc đến cuối cùng vẫn không bao giờ nhận ra được.


Ngoài trời không khí mỗi lúc một mát mẻ hơn, những cơn gió ngập tràn, tiếng sóng vỗ liên tiếp rì rào nghe thật vui tai.


" Cậu đi một mình đến sao, hay là cùng đối tác làm ăn" Ân Tiểu An nhanh chóng rót rựu vào ly giúp cô, gió bên ngoài thổi vào, khiến tóc bọn họ nhẹ nhàng tung bay, so với cảnh đêm huyền bí lại có chút đẹp đẽ hoàn mĩ.


" Thực ra..." Cô đưa ánh mắt nhìn về phía xa, bóng lưng người đàn ông lạnh lùng khí chất đang cùng mọi người nói chuyện, tâm trạng cô bỗng nhiên hơi thả lỏng, Tiểu An nâng ánh mắt nhìn theo hướng cô, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.


" Lạc Lạc, đừng nói là... Cậu cùng anh ta..." tức chết cô rồi, Lạc Lạc của cô bị ngốc hay gì, không lẽ cô ấy đã quên những gì tên đó đã từng làm với mình, đã từng tổn thương sâu sắc đến mức nào, vậy mà hiện tại cô cùng người đàn ông đó lại đi cùng nhau đến đây, rốt cục chuyện này là sao!!!?


Lương Hạ Minh nhìn hắn, sau đó lại nhìn cô, đáy lòng mờ mịt phủ một tầng sương mỏng, anh đã hiểu, thì ra yêu không phải cứ chờ đợi là hạnh phúc, bởi vốn dĩ, có một số điều còn vượt trên cả sự chờ đợi đó chính là duyên phận, nếu cả đời bọn họ đã định ở bên nhau, thì sóng gió có to lớn đến mức nào, cũng không thể ngăn cản được bọn họ, vậy anh ngu ngốc chờ đợi điều gì ở đây, là kỳ tích sao? Hay sự thương hại đáng có!


" Mình cũng nghĩ sẽ quên được anh ấy, nhưng nhiều năm như vậy rồi, bọn mình vẫn luôn bị ràng buộc ở cạnh nhau, có lẽ tình cảm không phải nói quên là quên được, cậu có hiểu cảm giác đó không?" Doãn Lạc Lạc đưa đôi mắt buồn bã lên nhìn Tiểu An, cô biết rõ người bạn tốt này của mình, bản thân rõ ràng yêu Lương Hạ Minh nhưng lại không dám đối diện, rõ ràng cô ấy phải là người hiểu rõ nhất tình cảm của mình mới phải chứ.
Ân Tiểu An cúi mặt, đem ly rựu uống một hơi cạn sạch, không khí giữa ba người họ bắt đầu yên lặng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, ví như Lương Hạ Minh, anh có thể buông bỏ được sao?


" Mình đi vệ sinh chút, sẽ quay lại sớm thôi" Doãn Lạc Lạc mỉm cười đứng dậy, hướng bên trong khoang thuyền đi vào, cô nhẹ nhàng vặn vòi nước lên, tạt thẳng lên mặt mình, điều đã qua cũng đã qua rồi, hiện tại không phải đang rất tốt sao?


Doãn Lạc Lạc bước ra bên ngoài, đột nhiên phía trước bị chặn lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, đối diện chính là người mà đã từ lâu luôn luôn khiến cô ghanh tỵ bởi người lúc nào cũng khiến cho một kẻ máu lạnh tàn nhẫn như hắn bảo vệ, che chở, vì cô ta mà tổn thương đến mình, vì cô ta mà một tay che trời, hiện tại đang đứng trước mặt mình.


" Doãn Lạc Lạc" âm thanh rít mạnh qua kẽ răng, cô ta mặc trên người một bộ đồ không quá sắc sảo, nhưng vẫn đầy đủ khí chất, chẳng qua gương mặt cô ta so với trước kia đã không còn xinh đẹp, điều ấy khiến Doãn Lạc Lạc nhất thời ngưng trọng, con người luôn luôn kiêu cạo, lời nói thốt ra khiến vạn người thương yêu, thế nhưng bây giờ lại thấy không giống, hoặc cho có giống đi nữa đối với cô, Uyển Hạ Nhi luôn là người đã khiến cô lâm vào con đường đau thương nhất, cũng đã trả giá quá nhiều về chuyện mà cô ta đã gây ra!


" Đã ba năm không gặp, xem ra cô sống vẫn rất tốt, không những thế mà ngày càng xinh đẹp, cô khiến tôi thực sự rất ghanh tỵ đấy" Uyển Hạ Nhi từng bước đi đến trước mặt cô, Doãn Lạc Lạc theo phản ứng lùi lại, lùi đến khi không còn đường để lùi lại nữa, cô mới buộc miệng lên tiếng.


" Cám ơn lòng tốt của cô, nếu không phải nhờ cô, những tháng ngày đau khổ ấy đều không phải rơi hết trên người tôi sao" suy cho cùng, người đáng hận cũng đã không còn hận, vậy cô ta ở đây nói chuyện gì với cô chứ, nét mặt cô ta xem ra không phải đến đây để nói những lời tốt đẹp.


Uyển Hạ Nhi bất chợt nhếch miệng cười khinh miệt, nụ cười thê lương, cũng là cười cho số phận giữa bọn họ, điều đó khiến cô ta chưa có khi nào buông bỏ được" Doãn Lạc Lạc, những thứ tốt đẹp mà cô đang hưởng thụ tôi sẽ từ từ một trả đủ hết lên người cô" dứt lời, Uyển Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi túm chặt cánh tay cô lôi mạnh ra bên ngoài.


" Cô làm gì vậy, mau thả tôi ra, cô điên rồi" Doãn Lạc Lạc giật mình hét lớn, bất lực vùng tay ra khỏi tay cô ta, nhưng sức lực so với người bị dồn vào đường cùng có vẻ yếu thế hơn hẳn.


" Đúng vậy. Tôi điên rồi, là cô đã bức tôi đến đường cùng, haha, người anh ấy yêu không phải là tôi, người anh ấy bảo vệ cũng không phải là tôi, cô có biết khi anh ấy biết những chuyện xấu tôi đã làm với cô thì đã nổi giận, bức bách gia đình tôi đến như thế nào không, vì sao những thứ tốt đẹp đều rơi hết lên người cô, vì sao chứ, tôi hận cô, nếu chết thì cùng chết đi" Uyển Hạ Nhi lúc này tinh thần điên loạn, lời nói có chút lộn xộn, cô không tin, nhưng nếu thực sự là vậy, Tiêu Nhất Hàn đã vì cô mà bỏ rơi cô ta sao? Hắn sẽ không đau lòng vì cô ta sao, hay lời cô ta nói chỉ là trong lúc nhất thời nóng giận, nhưng đến đường cùng của sự sống và cái chết thì liệu có ai không nói đến sự thật.


" Buông ra, cứu với" Doãn Lạc Lạc hét lớn, nhìn người phụ nữ trước mặt đang đẩy cô rơi xuống biển, không khỏi hoảng sợ hét thành tiếng, đây là giữa mặt biển, nước sâu thăm thẳm, cô ta điên đến mức muốn giết người thực sao?


Ùm...âm thanh tiếng nước biển vỗ lớn, mọi người đứng cạnh đó kinh sợ nhìn bóng dáng hai người họ rơi xuống biển, không khỏi lo sợ hét lớn.


" Có người rơi xuống biển, mau cứu người"


Thanh âm ồn ào nhanh chóng truyền vào tai Tiểu An cùng Lương Hạ Minh, bọn họ đứng bật dậy nhanh chóng chạy theo hướng phát ra âm thanh.


" Lạc Lạc đi vệ sinh lâu vậy, không biết có xảy ra chuyện gì không?" Ân Tiểu An lo lắng, trán đổ mồ hôi, lòng bàn tay chợt căng thẳng hết sức.


" Chắc cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bên kia có chuyện gì ồn ào thế không biết" Lương Hạ Minh cùng Tiểu An chạy đến, bất ngờ nhìn hình dáng gầy yếu bên dưới mặt biển đang cố gắng vùng vẫy " Lạc Lạc, sao cậu ấy lại bị rơi xuống dưới, mau lên, mau cứu cậu ấy, Lạc Lạc không biết bơi, làm ơn cứu cậu ấy" Ân Tiểu An lo sợ nhìn Doãn Lạc Lạc đang cố gắng ngoi ngóp trên mặt nước, không khỏi hoảng sợ.


Doãn Lạc Lạc mơ hồ vùng vẫy, từng trận gió mạnh mẽ của biển thổi trên không trung, tiếng sóng biển thẳng tắp nhấn chìm thân thể cô xuống dưới, cô sẽ chết như vậy sao? Đôi mắt mù mịt khẽ nhắm chặt lại, Tiêu Nhất Hàn, anh đang ở đâu? Mau đến cứu em.


" Tránh ra" một bóng dáng cao lớn khí chất lạnh lùng đột nhiên xông thẳng đến trước mặt bọn họ, bắt đầu cởi áo khoác ngoài ném qua một bên, nhanh chóng nhảy xuống, Lương Hạ Minh chưa kịp nhảy xuống đã có người nhanh hơn mình, thu lại cơ thể, đây không phải lúc nghĩ đến chuyện đó cứu người quan trọng hơn, Doãn Lạc Lạc nhất định không được xảy ra chuyện gì đó.


Tiêu Nhất Hàn mặc kệ ngọn sóng to lớn đang ập đến, mặc kệ cơn lạnh buốt của gió biển, trái tim hắn liên tục đập mạnh mẽ, như muốn nhảy khỏi lồng ngực mình, đau đớn không cách nào khắc phục, chết tiệt, hắn nên để ý cô hơn mới phải, không nên để cô xảy ra chuyện gì, nếu không hắn cũng sẽ không sống nổi.


Đến khi không khí bắt đầu cạn kiệt, cô vô lực chìm dần, chìm dần, có phải cô đã chết hay không? Tại sao lại ấm áp đến vậy, cố gắng nhấc nhẹ khóe mi, hình ảnh đó, cơ thể đó sao lại chân thật đến vậy, Tiêu Nhất Hàn vòng tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ áp chặt lên môi cô, bắt đầu độ khí, nhanh chóng đưa cô lên mặt biển, hắn thở gấp gáp, nhanh đến nỗi gương mặt bình tĩnh không để bất cứ thứ gì vào mắt nay lại điên cuồng vì người phụ nữ trước mặt mà trở nên lo lắng.


" Hình như vẫn còn người bên dưới"


" Hiện tại người đó bị chìm sâu lắm rồi, tôi không bơi xuống đó được"


" Ban nãy tôi có nhìn thấy, hình như cô ta đã đẩy cô gái này xuống dưới đó, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà"


" Ghê thật đó, sao có thể hung ác như vậy, chết đáng lắm" từng lời nói to nhỏ bỗng nhiên bàn tán xôn xao, Tiêu Nhất Hàn mặc kệ, người rơi bên dưới kia là ai, sống chết thì có liên quan gì đến hắn, hắn chỉ quan tâm đến người đang nằm im bất động trên sàn, trái tim có chút run rẩy mãnh liệt, hắn không cho phép cô chết, cô nhất định phải tỉnh lại!!!?