Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 71: Một Chút Ấm Áp






Cạch, cánh cửa khẽ mở ra, một người giúp việc nhanh chóng đặt khay thức ăn trên bàn giúp Doãn Lạc Lạc, đồ ăn vẫn còn nóng, khói trắng bay đến trước mặt cô mang theo mùi hương thơm nồng.


" Doãn tiểu thư, cái này là Tiêu tổng đã chuẩn bị cho cô, mau ăn cho nóng ạ"


" Được rồi" Doãn Lạc Lạc gật đầu nhìn cô gái kia lui ra ngoài, bàn tay nhẹ nhàng nâng bát súp nóng hổi đến bên miệng, hai bàn tay lạnh lẽo khẽ đặt lên bát súp, cảm nhận được sự ấm áp đang truyền đến lòng bàn tay, tim đột nhiên run nhè nhẹ đến mức cô cũng không thể hiểu nổi.


Trong giới kinh doanh, tập đoàn Tiêu Thị được xem là nằm một trong năm top đứng đầu đang vươn lên hạng nhất trên toàn cầu, hắn từ nhỏ sinh ra đã được sống sung sướng, ăn no mặc ấm, có đủ điều kiện hơn những người khác, một người như vậy, chính là một người trên vạn người, luôn đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, sẽ không tránh khỏi cảm giác cô đơn, tịch mịch...


Một người đàn ông cao ngạo lãnh khốc vô tình như hắn, sẽ không bao giờ hối hận những gì đã làm, vốn dĩ sinh ra đã tính khí ngông cuồng như vậy, vì sao có thể có một chút quan tâm đến cô chứ!


Khẽ húp thêm một ngụm, khóe miệng không khỏi cong lên nở thành một nụ cười tinh khiết, tuy không phải đẹp đẽ như tiên nữ hạ phàm, nhưng lại trong trẻo thanh tú, không gây phản cảm cho người xem.


Công việc tất bật mọi ngày vẫn trôi qua bình lặng, kể từ buổi tối hôm đó Tiêu Nhất Hàn dường như cũng ít trở về nhà hẳn, cô thầm thở dài, không hiểu là vì lo lắng, hay vì sự mất mát đang dày vò mình, khiến cô trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, luôn có một loại duy trì đang kìm hãm thân thể mình.


Ngạc nhiên nhìn nơi hắn đang đưa mình đến, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, sau mấy ngày không gặp Tiêu Nhất Hàn, rốt cục hôm nay hắn cũng đã xuất hiện, ngược lại còn khiến cô kinh ngạc hơn cả dự định.


" Tại sao lại đưa tôi đến nơi này" ba năm qua, mọi thứ vẫn luôn tồn tại trong ký ức của cô, chẳng qua bây giờ hắn lại đưa cô đến Tiêu Thị, như vậy là có ý tứ gì chứ, rõ ràng hắn thừa biết cô không muốn đến chỗ này một chút nào mà.


Nắm chặt tay cô kéo vào bên trong, toàn bộ nhân viên cấp dưới không khỏi dáo dác quan sát nhìn hai người họ đang bước vào trung tâm của tập đoàn, sắc mặt cô lập tức tối sầm, muốn giựt tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng Tiêu Nhất Hàn chỉ nhàn nhã trừng mắt cảnh cô, cái nhìn hiện rõ sự bá đạo cùng nóng bỏng, đủ để mọi người nhìn thấy mối quan hệ hiện tại của bọn họ.


" Anh biết gì không? Ba năm trước nghe nói Tiêu tổng đã kết hôn, nhưng cô gái đó cực kỳ bí ẩn, chưa từng xuất hiện trước mặt chúng ta lần nào, nhưng mà lúc này tôi nghĩ mình đã sai" cô gái bên cạnh đứng gần quầy tiếp tân khẽ hắng giọng với người đàn ông bên cạnh, anh ta gật đầu đồng tình.


" Cô gái đó chính là thư ký Doãn, ba năm trước luôn làm việc ở cạnh Tiêu tổng, xem ra mối quan hệ không đơn giản, lẽ nào cô ta chính là vợ của tổng tài"


" Trời ơi, không thể nào, nếu cô ấy là vợ của Tiêu tổng, vậy chúng ta chết chắc rồi, lần trước người bên bộ phận chúng ta đã đắc tội với cô ấy, bây giờ xem ra, thảm họa rồi" Nhớ đến Vu Thanh Thanh lần trước đó gây không ít phiền phức đến cho Doãn Lạc Lạc, chắc hẳn cô sẽ không bỏ qua.


Doãn Lạc Lạc nghe thấy bọn họ bắt đầu bàn tán to nhỏ, cái tai không ngừng đỏ bừng, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cứ như bản thân đang bị phạm tội, chuẩn bị đưa lên đầu đài chờ xét xử, thật khó chịu cực kỳ.


" Anh đang làm cái gì vậy, mau buông tay tôi ra" cô nhanh chóng đi bên cạnh hắn, cái miệng lí nhí nhỏ giọng nói chuyện với hắn, Tiêu Nhất Hàn giả vờ như không nghe thấy gì, khóe miệng trào phúng ban tặng cho cô một nụ cười ái muội.


" Doãn phu nhân, hôm nay tư cách của em cũng thật đặc biệt, tôi chuẩn bị tất cả là vì em đấy, Doãn Lạc Lạc"
Mọi người không nhìn lầm chứ, Tiêu tổng của bọn họ đã cười, là một nụ cười mười người trên vạn người đều có thể chứng kiến, lại có thể ung dung nhàn nhã vì cô gái trước mặt mà cười đến điên đảo chúng sinh trước mặt bọn họ đến vậy!!?


Đây không phải là giấc mơ, đây chính là ác mộng, là ác mộng không có trên thực tế a...


Nhất định hắn có vấn đề rồi, hắn sao có thể cùng cô cười vui vẻ đến vậy, trước kia hắn còn không thèm liếc nhìn cô lấy nửa cái, huống hồ là cười cùng cô, Doãn Lạc Lạc, nhất định phải tỉnh táo lại, không được bị lừa bởi nụ cười giả tạo của tên đàn ông trước mặt này.


Đột nhiên cô không ý kiến nữa, im lặng để hắn dắt đến phòng họp, đứng bên ngoài chính là Đông Lăng Vũ, anh khẽ dơ đồng hồ trên tay ra nhìn, sắc mặt lúc đen lúc trắng trông hết sức buồn cười.


" Cậu tới chậm mười phút hai mươi giây, mọi người đã vào bên trong hết rồi"


" Chúng ta vào thôi" Tiêu Nhất Hàn kéo tay cô bước vào, cô bất ngờ vì hành động này của hắn mà trở nên khó tiếp đón, bất đắc dĩ bị động để hắn đẩy vào bên trong.


Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, điều hòa mát lạnh nhanh chóng tiếp xúc vào da thịt cô, chỉ có tiếng xột xoạt của tài liệu đang được lật ra, bên trong yên ắng đến quỷ dị, mọi người chuyển ánh mắt đến ba người bên trên đang tiến vào ghế ngồi.


" Doãn Lạc Lạc" nghe âm thanh quen thuộc, cô lập tức theo phản xạ ngẩng mặt qua phía đối diện, người đàn ông kia đang mặc trên người bộ âu phục màu xám được may cắt tỉ mỉ, đường nét phẳng phiu không dính lấy một hạt bụi, đó chính là Âu Thành Phong, chồng sắp cưới của cô, không đúng, đáng lẽ đã trở thành chồng của cô rồi nếu như không bị Tiêu Nhất Hàn phá hỏng.


Mọi người yên lặng xem tài liệu, không để ý đến không khí đang dần thay đổi, áp bức đến dọa người, đôi mắt đen phượng hẹp dài lo lắng nhìn cô đang đứng bên cạnh Tiêu Nhất Hàn, trong lòng không khỏi phẫn nộ, hắn không cam tâm nhìn người con gái kia rơi vào tay đàn ông khác, ngược lại như muốn chờ đợi thời cơ liền lập tức đem cô rời khỏi.


" Thì ra là Âu tổng, chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?" thanh âm lãnh đạm cao quý, giống như đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi, hắn nhếch khóe miệng khiêu khích nhìn Âu Thành Phong, để cho hắn ta nhìn rõ, Doãn Lạc Lạc chỉ có thể thuộc về một mình hắn mà thôi.


Âu Thành Phong cũng mỉm cười đáp lễ, khuôn mặt sắc nét góc cạnh kiên định không khỏi nghiêng qua bên cạnh, mấp máy đôi môi " Tôi không dám nhận, nhưng có lẽ chúng ta đã gặp qua nhau rồi, thật vinh dự khi cùng tập đoàn Tiêu Thị hợp tác"


Hai ánh mắt ngập tràn tia lửa sắc bén bắn thẳng về phía trước, không ai biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cũng không biết bọn họ có thực sự là đã quen biết hay không, nhưng tình trạng trước mắt e là hơi khó để gật đầu đồng tình.


" Ngồi xuống đi" Tiêu Nhất Hàn chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, Doãn Lạc Lạc nãy giờ im lặng mới có chút động đậy, toàn thân cứng nhắc đến mức vặn vẹo, khuôn mặt không được tự nhiên nhìn về phía Âu Thành Phong, cô không biết mình nên nói gì vào lúc này, cũng không biết sẽ nói những gì, dù sao đây cũng là phòng họp dùng để trao đổi công việc, cũng không phải nơi để bọn họ nói chuyện riêng tư.


" Tiêu tổng, đây là bộ trang sức phù hợp với mẫu thời trang số lượng có hạn bên chúng ta, nếu cùng tung ra bộ sản phẩm này thì thật đúng là rất tuyệt"


Tiêu Nhất Hàn mở ra xem, cũng không hề có ý định từ chối, Âu Thành Phong ngồi đối diện cũng chăm chú nhìn vào bản vẽ trước mặt, nghe danh không bằng xác nhận, tai nghe không bằng mắt thấy, đúng thật Tiêu Thị là một tập đoàn nổi tiếng am hiểu về lĩnh vực phát triển sự nghiệp thời trang, cộng thêm sự hợp tác của Âu Thị, tập đoàn thiết kế trang sức, đây không phải là song tài bách hợp hay sao, vốn dĩ người ngoài không cần đánh giá nhận xét cũng có thể xác định vị trí cạnh tranh của hai tập đoàn này trên thị trường quả là không khua môi múa mép, nhất định sẽ không làm khách hàng thất vọng.


" Nhưng trước tiên chúng ta cần tìm người mẫu phù hợp cho quảng cáo thời trang và trang sức cho đợt này" tổng giám đốc bộ phận quản lý thiết kế nhanh chóng mở miệng, mở rộng phạm vi chọn lựa người mẫu trong công ty, ở Tiêu Thị có rất nhiều người mẫu dáng dấp xinh đẹp, quyến rũ điệu đàng, thướt tha uyển chuyển, nhưng muốn chọn lựa một kiểu người nhan sắc xinh đẹp tựa như thiên nhiên, thanh tú thoát tục như người trước mặt e là không có người thứ hai.


" Ông xem Trương An Nhiên có hợp không?"


" Không được, theo tôi thấy, cô ta không hợp với bộ trang phục lần này" người đàn ông bên cạnh lập tức từ chối, bọn họ nhìn nhau một lúc, đôi mắt chợt dừng lại trên người Doãn Lạc Lạc, khiến cô căng thẳng không dám nhúc nhích, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm, trong lòng kêu gào thản thiết, đừng nhìn cô như vậy có được hay không, cô có chút không thích ứng được nha...!!!?


" Tiêu tổng..." người đàn ông kia nhìn hắn bằng đôi mắt dè dặt, muốn mở miệng nhưng sợ hắn sẽ tức giận không đồng ý, dù sao cô gái bên cạnh cũng không thể tùy tiện chọn lựa a.


" Theo tôi thấy Doãn Lạc Lạc rất thích hợp, tôi cũng rất muốn được nhìn cô ấy biểu diễn tiết mục lần này, anh không từ chối chứ, Tiêu tổng" Âu Thành Phong xoay cây viết trên tay, bỗng nhiên nở nụ cười ấm áp nhìn Doãn Lạc Lạc, người phụ nữ này chính là của hắn ta, Tiêu Nhất Hàn muốn giam giữ cô, xem ra không nể mặt hắn ta rồi, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng sắp cưới, ngang nhiên đưa cô bỏ đi như vậy, rõ ràng không để ai vào mắt.


" Vậy để xem phu nhân tôi trả lời thế nào đã" một câu nói đơn giản vừa rơi khỏi khóe miệng, cả phòng họp phút chốc cứng đờ như giấy trắng, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cô gái kia là ai chứ, phu nhân, như vậy nghĩa là vợ của Tiêu Nhất Hàn, là phu nhân của Tiêu Thị ư, thật là khó tin.


Doãn Lạc Lạc cau mày trừng mắt liếc hắn, đây đúng là sự bất ngờ lần thứ hai trong ngày đó, trước kia hắn còn chẳng buồn xem mối quan hệ của bọn họ như thế nào, luôn tìm cách phối hợp với cô để che dấu mọi người, hiện tại hai chữ phu nhân kia lại có thể dễ dàng thốt ra khỏi miệng hắn.


Nhìn ánh mắt mong đợi của Âu Thành Phong, cô có chút hối hận, bản thân mình vẫn là không đủ tư cách để đối diện với hắn ta, một người đàn ông khí chất phi phàm như Âu Thành Phong, sao cô có thể đánh cược linh tinh vào đến vậy, đây chính là sự trừng phạt dành cho cô, khi đã xem nhẹ vấn đề này như vậy?


" Tôi đồng ý" ba từ xuất phát từ miệng cô giống như liều thuốc an ủi khiến Âu Thành Phong cười đến đắc ý, ngược lại sắc mặt Tiêu Nhất Hàn âm lãnh đến cực độ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, khóe mắt giật liên hồi, cảm giác thảm bại đến không tưởng, lại là do cô gây ra, hắn nuông chiều cô quá mức rồi phải không?


" Được rồi, buổi họp kết thúc tại đây" Tiêu Nhất Hàn đứng bật dậy đem máy tính gập lại, bá đạo lôi cô ra bên ngoài, Âu Thành Phong muốn chạy đến bắt lấy tay cô, nhưng khoảng cách không đủ để hắn ta chụp được, bất khả kháng cự đứng nhìn cô dần dần biến mất.


" Anh lại nổi điên cái gì" nhìn cánh tay bị Tiêu Nhất Hàn siết mạnh có chút sưng tấy, cô bất lực giằng ra nhưng chỉ càng khiến hắn thêm tức giận, đôi con ngươi xanh lục tà mị khẽ nhướn lên cao, để lộ ra thần sắc chói lòa nổi bật đang áp chế cảm xúc trong cô.


" Gặp lại hắn ta khiến em vui vẻ đến vậy" cô khó hiểu nhìn hắn, tức giận cái gì ở đây chứ, cô nhận lời không phải là chuyện tốt sao, vừa giúp hắn lại vừa giải quyết được vấn đề khó xử của Âu Thành Phong, không cảm ơn còn nổi giận với cô.


" Thôi tôi không tranh cãi với anh nữa, muốn nghĩ sao thì tùy"

" Gan em càng lúc càng lớn, đi về nhanh" hắn đã suy nghĩ rất nhiều cách để đối phó với cô, nhưng chỉ có duy nhất một cách là có hữu dụng với Doãn Lạc Lạc, khóe môi bạc mỏng lập tức hiện lên nụ cười tà mị, Doãn Lạc Lạc ngây ngốc có chút hốt hoảng muốn bỏ chạy, hắn cười như vậy tuyệt đối chuyện không có đơn giản, trong lòng không khỏi cầu nguyện, mau một chút có thể bình tĩnh trở lại.
Tiêu Nhất Hàn chính là không hài lòng với câu trả lời khi nãy của cô, càng không thích ánh mắt của cô khi nhìn Âu Thành Phong, hắn có thể để mặc cho cô đối phó với hắn, uy hiếp hắn, thậm chí lạnh nhạt.


Nhưng có một điều hắn sẽ không bao giờ để cô làm, chính là ánh mắt của cô không được có ai ngoài hắn, không để ý ai ngoài hắn, càng không thể cười với ai ngoài hắn, cô phải biết hiện tại Tiêu Nhất Hàn đã không còn giống như trước, không phải trong mắt sẽ luôn để ý đến Uyển Hạ Nhi, mà là trong tim hắn chỉ luôn tồn tại một mình Doãn Lạc Lạc, trước kia là do hắn cố chấp, không muốn thừa nhận chính tình cảm của mình, luôn nói một đằng làm một nẻo, kiêu ngạo như hắn từ lâu đã không nghĩ đến việc sẽ để ai vào mắt, nhưng Doãn Lạc Lạc là người đầu tiên khiến hắn biết hối hận, khiến hắn cảm nhận một chút hương vị ấm áp tận sâu đáy lòng, những cuồng nhiệt của khát vọng, những mối tình khắc cốt ghi tâm mà chính mình cũng chưa từng nghĩ tới, vậy nói thử xem, những gì lúc nãy hắn nhìn giữa hai người kia có phải là đang ghen tuông hay không? Còn có một chút nộ khí không nói thành lời, muốn đem toàn bộ hủy diệt, Doãn Lạc Lạc là của hắn, là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu thương nhất, không cách gì thay đổi!!!?