Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 57: Rời Đi






Doãn Lạc Lạc đem hộp đồ có chứa những viên kim cương bị đứt lần trước tỉ mỉ ngắm lại, đây không thể tính là món quà hắn tình nguyện mua cho cô, nhưng xem ra cũng có chút ý nghĩa, nhưng đáng tiếc nó đã bị hỏng rồi.


Gạt suy nghĩ qua một bên, cô thở dài đem gói chúng lại cất vào trong ngăn kéo, nhìn đồng hồ nhỏ nhắn trên mặt bàn, chính xác đã là chín giờ sáng, cô không khỏi buồn phiền, nhớ đến đêm hôm qua Uyển Hạ Nhi uy hiếp mình, đáy lòng đột nhiên lạnh lẽo đến cực độ.


Khi vừa mở cánh cửa phòng ra, Doãn Lạc Lạc mở to mắt nhìn người phụ nữ đang đứng dựa ở cầu thang, đôi môi đỏ mọng khiêu gợi vẽ lên một đường cong quyến rũ nhìn cô.


" Doãn Lạc Lạc, cô hiện tại có nên dọn đồ ra khỏi đây được rồi hay không?"
Dương đôi mắt yên ắng lên nhìn cô ta, trong lòng có dự cảm bất an, cô ta sao cứ hay để ý đến mình nhiều như vậy, đặc biệt từ lúc cô trở về đây, thái độ cô ta càng trở nên rõ ràng hơn, nhất là lúc này!!!?


Doãn Lạc Lạc không mở miệng, trực tiếp bước ngang qua người cô ta, căn bản không phải cô không muốn đi, mà là thời hạn hắn chưa cho phép cô rời đi, nói cô sợ hắn, tất nhiên là cô sợ rồi, vì hắn mà hiện tại trong tay cô đã chẳng còn lại gì, khi ra đi cô không biết bản thân mình có còn nguyên vẹn hay không, huống chi thời gian cũng sắp kết thúc, cô không muốn một chút chuyện nhỏ nhặt này lại khiến hắn nổi giận uy hiếp mình thêm.


" Cô đừng tự cho mình là chủ nhân ở đây, cô dám không trả lời câu hỏi của tôi" Uyển Hạ Nhi tức giận rống to hết mức, đem bàn tay Doãn Lạc Lạc kéo mạnh về phía mình, nụ cười hiển nhiên càng tăng thêm sự xảo quyệt.


" Cô định làm gì?" Doãn Lạc Lạc nhìn cô ta cười đáy lòng đột nhiên sợ hãi không ngừng, nhất là vẻ mặt đắc ý lúc này của cô ta, thực sự khiến Doãn Lạc Lạc không rét mà run, đem bàn tay chính mình giật ra, tránh sự đụng chạm không đáng có giữa hai người.


Nhưng thực sự mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ, Uyển Hạ Nhi vẫn nắm chặt tay cô không buông, bóng lưng cô ta xoay ngược về phía cầu thang, hành động mờ ám dễ khiến người khác hiểu lầm, mà người khác nhìn vào nhất định sẽ nghĩ là do cô đang bắt nạt cô ta.


" Doãn Lạc Lạc, người chiến thắng là tôi" nhếch khóe miệng lên cao, đôi mắt ngập tràn sự khiêu khích, hai tay cô ta đột nhiên thả lỏng, đem ôm bụng chính mình, cả người lập tức ngả về phía sau, mà bàn tay cô lại lơ lửng giữa không trung, rốt cục tình huống trước mặt cô là thế nào? Cô ta đang làm gì vậy chứ? Sao có thể tự mình đẩy té bản thân mình xuống phía dưới, muốn dán tội danh này lên đầu cô hay sao!!!?


Cả thân thể cô ta lăn như bánh xe rơi xuống từng bậc thang, máu đỏ khắp cơ thể chảy ướt thẫm nền nhà, đặc biệt phía dưới hạ thân cô ta máu chảy không ngừng nghỉ, Uyển Hạ Nhi dang tay ôm chặt lấy bụng mình, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn đến cực điểm, Doãn Lạc Lạc đờ đẫn đứng lặng người nhìn xuống phía dưới, máu, máu chảy rất nhiều, một màu đỏ chói mắt khiến cô sợ hãi không cách nào khống chế bản thân mình lại, nhớ đến đứa bé chưa chào đời của mình cũng vào một đêm kia bị hắn làm cho tổn thương mà động thai, hiện tại, cô ta lại không thương tiếc cái thai trong bụng mình, ra tay một cách trắng trợn với chính đứa con của mình, vì yêu khiến cô ta trở nên điên cuồng đến mức ngay cả con mình cũng dám hy sinh sao? Cô ta là loại người gì chứ!!!?


" Uyển Hạ Nhi, Cô..."


" Bụng, bụng tôi đau...quá" gương mặt xinh đẹp hồng hào thường ngày đã biến mất, bây giờ trông cô ta vô cùng thê thảm, máu như những đóa hoa Bỉ Ngạn chói chang đang phủ khắp sàn nhà, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi, hai chân cũng không thể nhúc nhích hơn được bước nào, rõ ràng là cô ta tự té xuống, nhưng cái ánh mắt của cô ta lại căm hận nhìn cô giống như việc cô mới chính là kẻ đã đẩy té cô ta xuống vậy.
Dì Tô đứng phía dưới đã nhìn thấy tất cả, vừa định chạy lại giúp cô ta đỡ dậy, đã bị tiếng quát lạnh lẽo bên ngoài truyền vào.


" Đã xảy ra chuyện gì?" bước chân nặng nề di chuyển đến chỗ cô ta, nhìn một màn như vậy, trong lòng đột nhiên nổi trận sóng gió mãnh liệt, ngồi xổm xuống nhấc cơ thể yếu ớt của Uyển Hạ Nhi dậy, nhìn vũng máu đỏ rực bên dưới không ngừng chảy ào ào, đôi mắt chứa đầy hàn khí bất giác nhíu chặt lại, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Doãn Lạc Lạc.


" Bụng em đau quá, Nhất Hàn... Anh nhất định phải cứu con chúng ta... Em sợ, em sợ lắm... Em không muốn... Mất đứa bé đâu..." hơi thở gấp gáp đến dọa người, khuôn mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt, biến sắc, điều này khiến Tiêu Nhất Hàn cực kỳ phẫn nộ, bàn tay đột nhiên siết mạnh lại, nổi rõ đường gân xanh khắp ngón tay, mà Doãn Lạc Lạc chỉ như con chim nhỏ sợ hãi nhìn bọn họ, cô không có làm, vì sao bọn họ lại nhìn cô với ánh mắt muốn giết người đến nơi vậy? Cô muốn giải thích, nhưng có lẽ hắn sẽ không tin cô, đứa bé kia quan trọng với hắn đến nỗi có thể làm bất cứ chuyện gì để khiến cô phải trả giá, vậy còn cô thì sao, hắn nhẫn tâm đến mức có thể giết chết con cô, còn đứa bé kia lại hết mức mong muốn nó được chào đời sao?


" Doãn Lạc Lạc, tôi thật không ngờ loại phụ nữ ác độc như cô lại có thể tồn tại trên đời này, đáng lẽ ra tôi nên để cô chết vào lúc đó rồi" giọng nói cực kỳ sắc bén, hàn khí xung quanh vây kín khắp nơi trong ngôi biệt thự, dì Tô cùng đám người giúp việc sợ hãi cúi gầm mặt xuống, không ai dám động đậy chút nào, nhìn sự việc trước mắt diễn ra giống như một bộ phim điện ảnh vừa mới xem qua, có chút đắng cay, có chút xúc động, mà hầu như lại chứa phần độc địa tính kế sâu sắc của nữ phụ, tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy tình huống vừa rồi, nhưng mà.... Lại không thể mở miệng nói giúp Doãn Lạc Lạc!!!?


" Tôi không có làm, là cô ấy tự ngã xuống, không phải do tôi làm" Doãn Lạc Lạc lắc đầu, mờ mịt nhìn người phụ nữ trong lòng hắn trong cơn đau buốt vẫn cố gắng nhìn cô mỉm cười đắc ý, đây chính là lời cảnh báo đêm hôm qua của cô ta sao, hiện tại cô đã được nếm trải rồi, cũng đã hiểu toàn bộ kế hoạch tống khứ của cô ta rồi, thì ra muốn cô rời khỏi đây mà không tiếc tất cả để đoạt được, kể cả việc giết chết đứa bé trong bụng cô ta sao?


Người phụ nữ kia có khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, nhưng trái tim quả nhiên máu lạnh, thủ đoạn dứt khoác để đạt được mục đích, đây mới thật sự là con người thật của cô ta sao.


" Ở yên đấy đợi tôi về xử lý cô" nhìn thấy thân thể càng lúc càng yếu ớt của Uyển Hạ Nhi, Tiêu Nhất Hàn lo lắng gấp gáp không thể nán lại được nữa, đành bất chấp tất cả bế cô ta vào lòng ôm ra ngoài xe, bước đi tỏ rõ sự sợ hãi đang dâng trào, nếu cô ấy xảy ra mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Doãn Lạc Lạc.


" Cô ấy có sao không?" Tiêu Nhất Hàn lo lắng nắm lấy cổ áo ông bác sĩ gằn giọng hỏi, đôi mắt đỏ ngầu như màu máu đang bắn thẳng vào người ông ta khiến ông ta sợ hãi lắp bắp.


" Tiêu... tiêu tiên sinh, anh cứ từ từ nghe tôi nói, thân thể cô ấy hiện tại không có gì đáng lo, nhưng mà vết thương bị kích động khá lớn khiến đứa bé không thể giữ lại được nữa, ngược lại sau này cô ấy cũng mất đi khả năng sinh con"


" Ông nói cái gì? Sẽ không thể sinh con được nữa" giật mình nhìn ông ta bằng ánh mắt dọa người đáng sợ khiến ông không khỏi hoảng sợ cúi người xuống, nửa giây cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.


" Vâng..."


" Shit" hắn tức giận hất cổ áo ông ta ra xa, bàn tay không chút lưu tình vung lên cao đấm mạnh vào bức tường trắng trước mặt, nộ khí dâng ngùn ngụt, đôi đồng tử xanh lục bắn ra tia nhìn quỷ dị, lại là Doãn Lạc Lạc, lần trước hắn đã bỏ qua, hiện tại vì lý do gì lại đẩy té Hạ Nhi của hắn xuống cầu thang, thật không nên xem thường cô, ngay từ đầu hắn nên đề phòng cô kỹ hơn thì bây giờ đã không xảy ra chuyện này, Doãn Lạc Lạc, hắn thề sẽ khiến cô phải trả giá!!!?


Doãn Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, mơ màng nghĩ đến chuyện lúc nãy, cô không có đẩy té cô ta, vì sao, vì sao lại đổ thừa hết lên đầu cô, hà cớ gì phải dùng cách này để đuổi cô đi, chỉ cần hắn mở miệng nói một tiếng cô sẽ ra đi, Uyển Hạ Nhi mưu mô xảo quyệt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được, thì ra khi yêu bọn họ có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đối phó với người kia đến vậy.


" Dì Tô, cháu không có đẩy té cô ta, vì sao lại đổ hết lên đầu cháu, vì sao chứ?" Doãn Lạc Lạc mở miệng nói, nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt trắng nhợt, dì Tô khẽ ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, thở dài lên tiếng.


" Ta biết là không phải con làm, nhưng Tiêu Nhất Hàn nhất định sẽ không tin con đâu"


Đúng vậy, cô biết là hắn nhất định sẽ không tin mình, nhưng mà cô cũng không muốn bản thân bị gắn lên trên người cái tội phạm vô lý đến vậy!!!?
" Ầm" cánh cửa xe mạnh mẽ đóng sập vào, bước chân nhanh đến nỗi cô chỉ vừa kịp ngẩng mặt lên đã bị hắn túm tay lôi dậy.


" Doãn Lạc Lạc, tiện nhân nhà cô lòng dạ độc ác, hại cô ấy bị như vậy, cô chắc hẳn đang vui trong lòng"


" Tôi không có..."


" Câm miệng, cô có tin tôi bóp chết cô hay không?" Tiêu Nhất Hàn nổi giận đem cổ cô siết chặt lại, hắn đã hoàn toàn mất bình tĩnh rồi, bàn tay vô tình cứ như lưỡi dao sắc bén cứa mạnh vào cổ mình, đau nhức không cách nào vùng vẫy.


" Muốn tôi buông tha, cô có biết mình đã hại cô ấy thành ra như thế nào không, hại mất đi đứa bé, hiện tại về sau cũng không thể sinh con được" bàn tay càng thêm siết mạnh, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, không khí toàn bộ đều bị rút cạn, cô khó chịu nhăn mặt lại, mi tâm nhíu chặt vào nhau, mồ hôi trên mặt chảy khắp nơi chạm nhẹ vào bàn tay hắn" Cô nói xem, tôi phải làm gì với cô bây giờ, giết chết thì quá dễ dàng cho cô"


" Tiêu Nhất Hàn... Tôi... Không... Có... Làm..." cô khó thở nặn ra từng chữ, khuôn mặt méo mó đến mức thê thảm, cô nhắm chặt mắt lại, cứ như vậy chết có phải tốt hơn không, cô cũng đủ mệt mỏi rồi.


" Mẹ kiếp, ký vào rồi cút khỏi đây"


Hắn bực dọc quát lớn, đem cơ thể cô hất té qua một bên, lạnh lùng ném tờ giấy ly hôn nặng nề như tảng đá to lớn mạnh mẽ đập thẳng vào khuôn mặt cô rồi rơi dần xuống nền nhà, cái trán vì sức lực quá lớn của hắn liền đụng mạnh vào góc bàn, máu tuôn ra dữ dội, đau nhức âm ỉ bắt đầu lan tràn, cô thở có chút khó khăn, tay run run cầm cây viết trên tay, tóc tai rối xù khiến mọi người không còn nhận ra được nữa, mà cô cũng không quan tâm hình dáng hiện tại của mình bây giờ trông có bao nhiêu thê thảm.


" Tiêu Nhất Hàn, tôi đi rồi anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn chứ, thật tình mà nói tôi một chút ghét anh cũng không có, về sau cũng không cần lo lắng, tôi sẽ không quay lại làm phiền hai người đâu" trong lòng cô hiểu rõ, cô căm hận vì hắn đã đối xử độc ác với đứa bé chưa chào đời giữa bọn họ, nhưng lại không có cách nào ghét được hắn, nhưng mà sau này có gặp lại, cô cũng chỉ muốn giữa bọn họ là người xa lạ, không cần vướng bận một chút nào vào chuyện của quá khứ.


" Ký vào nhanh rồi cút khỏi tầm mắt tôi" nghe cô nói vậy, đáy lòng Tiêu Nhất Hàn đột nhiên run rẩy mãnh liệt, xung quanh như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, nhưng hắn mở miệng chỉ đổi lại là câu nói tàn nhẫn nhất, lạnh lẽo nhất, cũng chính là đem toàn bộ những gì giữa hai người vạch trần rõ ràng, sau này không ai bị trói buộc vào nhau nữa, mà chắc cũng không còn cơ hội để bọn họ gặp lại nữa đâu, bởi vì cô sẽ đi khỏi đây, vĩnh viễn rời xa cái nơi khiến cô đau khổ chồng chất, đó chính là một vết thương trong tim không thể xóa nhòa.


Bàn tay cầm cây viết run run, những dòng chữ xiêu vẹo như rồng bay phượng múa đặt trên tờ giấy ly hôn, cô nén tiếng nấc trong cuống họng, nước mắt cũng sắp trực trào, nhưng là chỉ muốn ký nhanh một chút rồi rời khỏi đây, cô không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc lúc này của mình, khi nãy nhìn thấy hắn lo lắng cho Uyển Hạ Nhi đến vậy, cuối cùng cô cũng đã hiểu trong tim hắn vốn dĩ không thể nào chứa chấp thêm cô, người con gái kia chính là toàn bộ thế giới của hắn, cô đã hiểu ra, cũng đã nhìn nhận ra rồi, không nên lưu luyến một chút hy vọng gì ở nơi này nữa.


Đặt cây viết xuống bàn, Doãn Lạc Lạc đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt, cũng không quan tâm vết thương trên trán đang chảy máu không ngừng nghỉ, trực tiếp bước ngang qua người hắn tiến về phía cầu thang, cô cần dọn hành lý rời khỏi chỗ này thôi, nhìn dì Tô đứng bên cạnh đang khóc lóc nhìn cô, Doãn Lạc Lạc đau lòng nhìn bà lần cuối sau đó bước đi lên lầu.


" Đứng lại" đột nhiên mở miệng khiến bước chân cô ngừng hẳn lại, nhưng vẫn không hề xoay người lại nhìn hắn, cũng chẳng hề mở miệng trả lời, chỉ lặng yên đứng nghe hắn nói tiếp" Về phần tài sản, cô muốn bao nhiêu?"


Nhếch miệng cười, Doãn Lạc Lạc chỉ thản nhiên mở miệng, cũng coi như là câu trả lời cuối cùng dành cho hắn.


" Tôi sẽ không lấy một đồng nào của anh" sau đó bước thẳng lên lầu thu dọn đồ đạc, cô chỉ mang theo những bộ đồ cũ của mình, ngoài ra tất cả những gì hắn chu cấp trước đây cho cô, một thứ cô cũng không mang theo, đôi mắt đột nhiên dừng lại ở hộp quà nhỏ nhắn được xếp gọn trong hộc tủ, cô chỉ vuốt nhẹ lên một chút, sau đó kéo hành lý xuống dưới, hắn vẫn đứng yên nhìn cô, đôi chân nặng nề như tảng đá không thể di chuyển, chỉ dương đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.


Doãn Lạc Lạc không nói gì thêm, đem đồ đạc kéo ngang qua người hắn, dì Tô định chạy lại giúp cô nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ của hắn làm cho hoảng sợ.


Cô nhìn nơi này một lần cuối, ít ra cũng đã từng gắn bó một thời gian dài, cũng có chút lưu luyến không nỡ bỏ đi, nhưng mà, cô nên cảm ơn hắn vì đã khiến cô trở nên như thế này?
Sau này, vĩnh viễn cũng đừng nên gặp lại, bởi vì cô sẽ phải học cách quên đi, học cách tiếp thu với cuộc sống mới, tìm cho mình một hạnh phúc mới!!!?
Con người không thể đắm chìm mãi trong quá khứ được, rồi một ngày nào đó cũng phải mạnh mẽ đối diện với những gì xảy ra xung quanh, bắt đầu thích nghi với môi trường mới, tìm cho mình một công việc đơn giản, sống một cuộc đời bình thường.


Một cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua khiến Tiêu Nhất Hàn bừng tỉnh, khi hắn xoay người lại đã chẳng còn nhìn thấy gì? Cô cũng đã rời khỏi nơi này, cũng sẽ không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa, nhưng sao hắn lại thấy khó chịu đến như vậy, trái tim bất thường không ngừng đập mạnh, đôi tay chợt siết lại trong vô thức, cuối cùng đã kết thúc rồi, mọi chuyện lại bắt đầu như lúc trước, đây chỉ giống như một giấc mơ, rất nhanh sẽ lại trở về như ban đầu!!!!?