Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 54: Đối Với Hắn Cô Chẳng Qua Chỉ Là Một Món Đồ






Đã rất lâu rồi Doãn Lạc Lạc không còn cảm nhận được niềm vui thực sự là như thế nào, cũng đã rất lâu rồi cô cũng không hề biết được sự tồn tại thế giới bên ngoài tươi đẹp biết dường nào.


Hiện tại cô đang bị hắn giam cầm, giống như chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng sắt, toàn cảnh thế giới bên ngoài đã không thể lọt trong tầm mắt của cô nữa, tùy tiện để mặc hắn chà đạp, trái tim đã chẳng thể nào còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.


Vì con cô, đáy lòng cũng trở nên mù mịt, căm hận muốn rời khỏi chỗ này, tránh xa tên đàn ông máu lạnh kia.


Nhưng mà, trăm phương nghìn kế vẫn không bằng một lời nói uy phong lẫy lừng của Tiêu Nhất Hàn, phải chăng đây chính là nỗi đau lớn nhất mà ông trời muốn trừng phạt cô, Doãn Lạc Lạc đã mất đi tất cả, bây giờ ngoại trừ bản thân mình, cô cái gì cũng không còn, hắn còn muốn uy hiếp cô bao lâu nữa chứ.


Có phải chết là hết không, nếu cô chết hắn sẽ bỏ qua cho cô chứ, nếu cô không xuất hiện trước mặt hắn nữa thì mối hận thù này trong lòng hắn cũng sẽ khép chặt lại chứ?


Lắc đầu thoát khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn này, cô tự mắng chửi bản thân mình thật ngu ngốc, nhưng mà ở lại đây chẳng khác gì đang bị dày vò, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?


Tiêu Nhất Hàn ngồi trên ghế sofa chậm rãi uống trà, vẫn không quên hành động tối hôm kia cô đã làm với mình, rõ ràng người ra điều kiện chính là hắn, vậy mà nhìn thấy cô không chút lưu tình uống lọ thuốc đó, bỗng nhiên xẹt qua tia nhìn khó chịu, đáy lòng không vui khiến tâm tình hắn cực kỳ phẫn nộ.


Từ khi nào mà Doãn Lạc Lạc lại nghe lời của hắn đến mức bất chấp như thế, cô như vậy chẳng phải là do hắn muốn hay sao, bây giờ cô răm rắp làm theo lại khiến hắn khó chịu đến như vậy, rốt cục hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu cơ chứ.


" Nhất Hàn, anh đang suy nghĩ gì thế?" Uyển Hạ Nhi ngồi kế bên hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay to lớn của hắn, bộ ngực khẽ cọ cọ vào cánh tay Tiêu Nhất Hàn, bất quá hắn cũng chỉ cười dịu dàng, đem tóc cô ta vuốt nhẹ xuống, đây là người con gái hắn yêu, sao có thể quên được điều đó, nhưng tại sao, hắn lại cảm giác thật xa lạ, giống như người con gái ngay bên cạnh mình đã không còn cảm giác giống lúc trước, đang có một sự thay đổi gì đó dần dần lan rộng ra khiến Tiêu Nhất Hàn khó hiểu nhíu chặt mi tâm, rốt cục là khác chỗ nào?
Vẫn gương mặt này, cơ thể này, giọng nói này, từng chi tiết trên người Uyển Hạ Nhi một chút cũng không thay đổi, vậy thì khác lạ ở chỗ nào, tại sao hắn lại không có cảm giác mãnh liệt như ngày trước, từng chút một đang từ từ xa cách, cảm giác như vụt mất một thứ gì đó lóe lên trong đầu hắn, bất giác rùng mình không khỏi hoảng sợ, nếu như có ngày cô nhất quyết muốn rời đi, hắn sẽ để cô đi thật sao?


" Hạ Nhi, anh ra đây một lát, em ở nhà nghỉ ngơi chút đi" nói xong không đợi cô ta trả lời, trực tiếp cắm chìa khóa vào xe lái ra khỏi biệt thự.


Uyển Hạ Nhi khuôn mặt trắng bệch tựa như xác chết, không, không thể nào, dù bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ không để cô ta một mình như thế này?


Dù hắn bận bịu cỡ nào cũng sẽ mang cô đi cùng, bất cứ buổi họp nào cũng sẽ đem cô đi chung, dù không được vào họp nhưng hắn cũng sẽ bảo cô ngoan ngoãn ở trong phòng riêng của hắn đợi, dù tình huống nguy cấp gì đi chăng nữa, chỉ cần là Uyển Hạ Nhi này có mặt, hắn sẽ luôn ở bên cạnh, sống chết đòi cùng cô ta ở chung một chỗ.


Nhưng bây giờ, là vì cái gì lại khiến hắn thay đổi lớn đến như vậy, là vì cái gì lại khiến hắn có thể bỏ mặc cô ở nơi này một mình, đi đâu cũng sẽ không nói cho cô ta biết?


Tiêu Nhất Hàn bây giờ hoàn toàn thật xa lạ, toàn thân của hắn, khí chất của hắn, gia tài của hắn, vẫn kiêu căng ngạo mạn như vậy, từng đường nét, từng chi tiết vẫn như cũ không gì thay đổi, nhưng có một chỗ trong hắn đã thay đổi thực sự rồi, đó chính là tình cảm, tất cả với cô ta giống như bọt biển, từ từ tan vỡ trong hư không, đã chẳng thể tìm thấy hình ảnh hắn vì cô ta mà điên cuồng tìm kiếm như lúc trước nữa, mọi thứ bây giờ đều do Doãn Lạc Lạc mà ra, cô ta thề sẽ khiến Doãn Lạc Lạc sống trong đau khổ, thứ cô ta không có được, cô cũng đừng mơ có được.


Tiêu Nhất Hàn vội vàng bước vào bên trong, không khí thật yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ một bước chân nhẹ nhàng cũng đủ để nghe thấy tiếng vọng nhè nhẹ đang phát ra trên sàn nhà, hoa lá bên ngoài vẫn tươi rói, gió vẫn lành lạnh thổi xuyên vào từng tấc da thịt trên người hắn, bất quá, Tiêu Nhất Hàn cũng không thèm để tâm tới, trực tiếp đi vào phòng cô, nhưng lại bất ngờ khi không thấy cô ở trong đó, trái tim cơ hồ đập mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp đến cực độ.


" Doãn Lạc Lạc" lạnh lùng gọi tên cô, nhưng toàn bộ đều trống rỗng, có phải một ngày nào đó cô cũng sẽ biến mất như thế này không, sẽ không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa!!!?


Tiêu Nhất Hàn xoay người lục từng căn phòng, bất ngờ cửa phòng sách hơi hé ra khiến hắn sững người lại, nhanh chân đẩy mạnh cánh cửa đang khép hờ ra một cách thô bạo.


Doãn Lạc Lạc bị lực đạo ở cánh cửa làm cho giật mình, bàn tay yếu ớt làm rơi cuốn sách xuống sàn nhà, nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang bừng bừng lửa giận, đáy lòng đột nhiên run rẩy dữ dội.


" Cô làm gì ở đây?" hơi thở ngập mùi nguy hiểm, từng chút một bước đến trước mặt cô.


" Tôi... đang đọc sách" cúi người xuống nhặt cuốn sách lên, cô nhẹ nhàng mở miệng giống như đây là chuyện hiển nhiên, Tiêu Nhất Hàn trong lòng cô đã biến mất từ ngày đó, ngày hắn nhẫn tâm bóp chết đứa bé, trong tim cô đã chẳng thể nào lành lặn được như trước kia nữa, cũng sẽ không điên cuồng bất chấp yêu hắn nữa?


" Lại đây" vẫn âm điệu ra lệnh như trước, thân thể cao lớn uy nghiêm đứng trước mặt vẫy tay gọi cô, chỉ là cô không thể nhúc nhích, nhất là hành động của hắn vào lúc này, yên tĩnh nhưng đáng sợ, Doãn Lạc Lạc cầm cuốn sách chặt trong tay, nửa điển cũng không nhúc nhích.


" Tôi không muốn nói lại lần thứ hai"


" Anh, vì sao phải ức hiếp tôi như vậy, hành hạ tôi chính là thú vui của anh sao, Tiêu Nhất Hàn" lời nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng lại như đang trách móc hắn, một giây phút đó lại khiến hắn đứng im bất động, từ khi nào mà cô lại chẳng hề sợ hắn nữa, có phải cứ như vậy muốn rời khỏi hắn càng sớm càng tốt hay không?


" Tôi nói cô qua đây" vẫn như cũ, không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp ra mệnh lệnh, dáng vẻ khí chất, cao cao tại thượng không ngừng đập vào mắt cô, như một vầng hào quang rực rỡ đang đứng trước mặt cô che lấp đi mọi thứ, còn bản thân mình nhỏ bé, lại bị thứ ánh sáng trước mặt che mờ đi, cảm giác như toàn thế giới đều phụ thuộc nằm gọn trong tay hắn, còn chính mình lại như một món đồ rẻ tiền để mặc hắn khinh thường.


" Tôi không qua thì anh định làm gì? Bóp cổ tôi, giết chết tôi, hay lại muốn đem Ân Tiểu An ra uy hiếp tôi"


" Doãn Lạc Lạc" hắn rít mạnh một tiếng, tức giận đứng trước mặt cô hơi dùng sức một cái đã đem thân thể cô trói chặt trong lồng ngực mình, hắn không muốn cô cãi lại hắn, lại càng không muốn cô uy hiếp hắn lại, cô phải phục tùng hắn, luôn xuất hiện trong tầm mắt hắn, Tiêu Nhất Hàn hắn chỉ cần thấy thân thể cô còn đủ quyến luyến với hắn thì nửa giây cô cũng không được rời khỏi nơi này.
Cúi xuống đem đôi môi cô khóa chặt, mạnh mẽ cắn mút một cách điên cuồng, bàn tay to lớn luồn vào trong áo mạnh mẽ xoa nắn, hơi thở mập mờ khẽ vang dội vào lỗ tai cô, Doãn Lạc Lạc nhíu mày, dùng sức lực cuối cùng đẩy mạnh hắn ra, cô không muốn bi kịch cũ lại tái phát, cô không muốn để mặc hắn chà đạp nữa, đến đây thôi là đủ rồi, cũng đã không còn sức lực để đấu với hắn nữa, cô đã hoàn toàn kiệt sức rồi.


" Tôi đã nói rồi, Tiêu Nhất Hàn, anh muốn có bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, huống hồ còn có Uyển Hạ Nhi, tôi nghĩ anh nên kìm chế lại, nhìn xem tôi là ai? Nhìn cho rõ đi, đừng hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy?" Doãn Lạc Lạc đưa tay lên miệng chùi đi dấu vết vừa mới bị hắn hôn qua, giống như có chút xem thường với chính nụ hôn vừa rồi, lại khiến hắn càng thêm tức giận.


" Cô thật to gan, đối với món đồ này tôi vẫn chưa muốn vứt bỏ, cô nên cảm thấy may mắn vì được tôi chạm vào, đừng tỏ thái độ thất lễ với tôi" Tiêu Nhất Hàn bước đến kéo thân thể cô lại, Doãn Lạc Lạc vấp trúng chân bàn, loạng choạng vài cái liền té nhào vào cơ thể rắn chắc của Tiêu Nhất Hàn, hắn nhếch miệng cười châm chọc, bàn tay hữu lực siết mạnh vòng eo mảnh khảnh của cô, đem nơi đầy đặn nào đó áp chặt vào lồng ngực mình, hương vị này hắn chưa bao giờ quên, lại có chút quyến luyến không muốn rời đến vậy.


" Buông ra" Doãn Lạc Lạc giật mạnh ra khỏi người hắn, nhanh chân bỏ chạy, đúng vậy, giờ phút này hắn rất giống với ác ma, đã làm nhất định sẽ không rút lại, cô phải bỏ chạy trước khi bị hắn tóm chặt lại.


" Muốn bỏ chạy, cô nghĩ có khả năng này" Tiêu Nhất Hàn thấy cô đang chạy ra khỏi phòng sách, nhanh chân đuổi theo, bước chân vừa chạm đến bậc thang liền bị hắn túm gọn lại, tức giận đè chặt vào cầu thang, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức, cô sợ hãi hét thành tiếng.


" Tiêu Nhất Hàn, anh mau buông tôi ra, cả đời này kiếp này người tôi hận nhất vẫn là anh" Doãn Lạc Lạc tức giận hét lớn thành tiếng, liên tục ra sức vùng vẫy, cũng không để tâm đến việc nếu hắn chỉ cần trượt tay một cái cũng đủ để khiến cô té từ trên này lăn xuống bên dưới chân cầu thang.


" Đứng im" bực dọc quát lớn, đem bàn tay ôm chặt cô lại, chỉ sợ trượt tay sẽ làm cô té xuống dưới, chính mình cũng hoảng hốt như vậy, có điều Doãn Lạc Lạc càng thêm rối loạn, muốn thoát khỏi người hắn mà ra sức dùng lực giằng lại, rốt cục hắn cũng đã đạt đến giới hạn, tức giận nhấc bổng cô lên, Doãn Lạc Lạc đột nhiên dừng lại vì hành động bất ngờ của hắn, quên cả việc giãy dụa, để mặc hắn đưa đến bên giường, giật mình nhận ra hắn đang muốn làm gì, cô sợ hãi ngồi bật dậy chạy trối chết ra khỏi phòng, nhưng Tiêu Nhất Hàn nhanh hơn một bước phút chốc đã khóa chặt cửa phòng lại, đem chìa khóa cất vào túi quần, muốn bỏ chạy sao? Cô nghĩ thật ngây thơ.


Đúng vậy, đây chính là số phận giữa hai người bọn họ, sinh ra đã là để hành hạ lẫn nhau, giày vò lẫn nhau, một người vẫn luôn tổn thương người kia, liệu đến cuối cùng có thể vì nhau mà hy sinh mọi thứ, vốn dĩ trong cuộc đời hắn đã làm chủ mọi thứ, người hy sinh sẽ không thể là Tiêu Nhất Hàn, mà cô cũng đã cạn kiệt để hy sinh cho hắn, sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, một giây phút kia thứ cô luôn mong muốn dù chỉ là đứng nhìn cũng đã bị hắn tước đoạt xé bỏ hoàn toàn, như vậy thì đã sao, còn gì hắn không thể làm được chứ!!!?